Kịch Giả Nhưng Yêu Anh, Là Thật!

Chương 4




Nhỏ cầm đầu dồn nó vào góc tường vươn tay tát vào mặt nó một cái " mày rất giỏi, chưa vào trường được bao lâu đã dám giở trò mê hoặc, nói....rốt cuộc mày đã giở trò gì?

Nó im lặng, mặt dù miệng đang gớm máu, mặt lại rất đau nhưng nó kiên quyết không mở miệng, vì nó biết có nói gì thì cũng vô ích, nhẹ cười nó dùng ánh mắt khỉnh bị nhìn tụi kia.

Thấy nó im lặng, nụ cười có phần khinh bỉ của nó lọt vào mắt tụi kia. Nhỏ cầm đầu tức giận, giật người tóc nó lại, lệnh cho tụi còn lại xông lên đánh nó. Nó bị đánh đến mức suy nghĩ bắt đầu mơ hồ, rồi từ từ nhắm mắt lại, ngay cả trong tiềm thức nó vẫn cảm thấy thân thể đau nhứt, cảm giác da thịt ma sát với mặt đắt. Nghe thấy tiếng mở cửa, nó lờ mờ mở mắt, phát hiện hai tay và chân đều bị buộc lại, còn mình lại nằm trong một nhà kho khá cũ kỹ.

Vết thương trên mặt và thân nó hiện giờ mới bắt đầu cháy máu. Môi nó khô hốc, mặt xanh lại. Vốn dĩ chân đã không tiện, hiện giờ thân thể cũng không khá hơn là là bao, nó cười bất lực.

Lúc nó bị đem vào nhà kho đứa đàn em của anh vô tình nhìn thấy, lúc đầu định mặc kệ, nhưng không biết sao lại chạy về báo với anh.

Anh nghe nói có người bị ức hiếp liền cử phó hội trưởng đi, vì là hội trưởng của trường anh không muốn danh tiếng bị anh hưởng, nên không thể mặc kệ được " cậu đi xem thế nào"

"Vâng"

Đám đàn em của anh lui ra " con bé lúc nảy hình như là học sinh mới chuyển vào phải không?" lời nói của họ lọt vào tai anh, khiến anh có chút quan tâm.

Anh lên tiếng cắt ngang " các cậu nói con bé nào?" dường như có một linh cảm nào đó thúc giục, anh chăm chú nhìn bọn họ, khiến hai người đó có chút hoảng hốt.

" Dạ! là học sinh mới, tên là cái gì Khả đó...em cũng không rõ"

Anh nheo máy, trong đầu đột nhiên một cái tên, anh nghĩ đến con nhóc bám theo anh hỏi tên cây hoa, con nhóc bị anh cho ăn kiểm điểm một cách vô tôi. Anh nghĩ đến đó đột ngột đứng lên, không nói lời nào chạy nhanh ra khỏi phòng.

Bọn đàn em tròn mắt, lần đầu tiên thấy anh lại vì một chuyện không liên quan đến mình mà vội vàng như vậy.

Nó cắn răng, mím môi chịu đựng khi thấy từng chút từng chút muối sát vào vết thương của mình. Nó không khóc, một giọt nước mắt cũng không rơi. Nó nghĩ, mình sắp không gượng được nữa rồi, một mắt nó đã khép lại, nó lịm đi mỏ hồ nghe được tiếng mở cửa.

Anh đạp cửa, xong thẳng vào trong, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy chính là nó nằm đó, người bê bết máu, gương mặt vì đau đớn không kìm được mà nhăn lại.

Anh đi thẳng lại đó, vẻ mặt đầy giận giữ nắm lấy cổ áo của đứa cằm đầu rồi đẩy sang cho đám đàn em " đem bọn chúng về"

Bọn con gái nhìn anh, vẻ mặt sợ sệt. " Thông báo với gia đình chúng, vào gặp tôi"

Sau khi bọn đàn em đưa bọn kia đi, anh ngồi xuống cởi trói cho nó, bế nó về nhà.

Nó lơ mơ mở mắt, nhìn bốn bức tường lạ hoắc trên đầu mình, không khỏi thắc mắc, nó nheo mắt, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, liền trong thấy anh. Vốn định hỏi [ tại sao tôi lại ở đây] nhưng cổ họng nó khô khốc, lại rất đâu nên chuyên thành " cho tôi chút nước được không?" nó bất lực nhìn anh, tay chân đều không còn sức, nó muốn đi cũng không được.

" tôi giống osin của cô?" anh nhìn nó, ánh mắt sâu thẳm

Nó bực mình, chống tay ngôi dậy cầm bình nước [đúng là khó ưa] nó chửi rủa. Hai tay vì không có lực khiến cho chiếc bình rơi xuống. Nó nhìn những mảnh vỡ văng ra, lúc đầu là đứng im không có phản ứng, sau đó lại cuối đầu ríu rít xin lỗi.

Anh nhíu mày nhìn nó, sau đó lại nhìn chiếc bình vỡ tan tành kia, đứng dậy lớn tiếng gọi người làm vào dọn dẹp. Anh sai người lấy một chiếc bình khác rồi kêu họ ra khỏi phòng.

Anh cầm ly, rót nước đua cho nó, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Anh đưa ly nước kèm theo viên thuốc giảm đau bảo nó uống, nó lại bĩu môi quay đầu chỗ khác, anh hằng giọng hâm dọa " tôi tốt xấu gì cũng là một hội trưởng, nếu trong nhà xảy ra án mạng chắc chắn sẽ không tránh khỏi liên quan, nếu cô muốn gây rắc rối cho tôi, tôi đảm bảo cửa phòng hội học sinh luôn mở rộng của đón cô"

Nó nghe anh nói thế nhăn mặt một cái, cầm lấy ly nước và viên thuốc uống một hơi. Khi uống xong, cứ nghĩ anh sẽ ra khỏi phòng để mình ngủ nào ngờ anh vẫn ngồi đó. " Anh còn ở đây làm gì?"

A vốn muốn ngồi yên, nhưng nó lại muốn kiếm chuyện, bực mình anh hằng giọng " đây là nhà của tôi, tôi có thể ngồi ở bất cứ chỗ nào tôi muốn"

Nó cứng họng không nói được lời nào, im lặng nhìn anh.

" tại sao bọn nó lại đánh cô?"

Nó ngạc nhiên " bọn nó" sau đó [à] một tiếng " mấy người đó nghĩ tôi dụ dỗ Nam Hoàng nên đến tính sổ"

" sao không gọi người, cô nghèo đến mức không có điện thoại?"

" anh...tôi làm sao kịp nhớ"

" miệng của cô...." anh chỉ vào miệng nó " Cũng là một công cụ truyền tin, sao cô không hét lên, nên nhớ nơi đó vẫn là phạm vi trường, nếu cô la lên chắc chắn sẽ có người tới"

" tôi không muốn nhờ vả người khác" nó cúi đầu lí nhí, rồi từ từ dựa vào thành giường nằm xuống.

" trong ngôi trường này, nếu cô không có gia thế, lại không muốn dựa dẫm vào người khác thì ngày tháng sau này thực sự khó sống" Anh trầm ngâm, vừa nói dứt câu liền phát hiên nó đã ngủ từ lúc nào. Thở dài một cái, không biết lời anh nói, nó có nghe được chữ nào không. đỡ nó nằm xuống, anh lấy chăn đắp lên người nó, rồi bước ra khỏi phòng, thay đồ đi tới quán bar.

Anh bước vào cửa, đi thẳng đến quầy rượu. Bọn đàn em vừa thấy anh, liền kéo đến hỏi han " đại ca cô bé lúc chiều là bạn gái anh hả?"

Anh nheo mày, muốn nói không nhưng đột nhiên anh lại " ừ" một tiếng. Anh nhớ tới dáng vẻ của nó, một cảm giác thân thuộc ùa về. Anh cảm thấy nó thực sự rất quen thuộc. khóe miệng bất giấc nhếch lên.

Bọn đàn em thấy biểu hiện của anh, phản ứng đầu tiên chính là hoảng hốt nhìn nhau.