Nói chung thì, quần chúng hóng hớt luôn có một loại tâm lý, đó là những đối thủ ngang tài ngang sức trên sân bóng cũng sẽ kính trọng nhau ngoài đời, tốt nhất là càng nhiều mối liên hệ càng tốt.
Điều này trở thành cái cớ giúp cho Phó Dương quang minh chính đại tiếp cận Tạ Kiêu.
Sau khi tan học, một chiếc xe thể thao màu bạc với tiếng động cơ ầm ĩ ra khỏi bãi đỗ xe của trường học chạy thẳng đến quảng trường, cuối cùng dừng lại trước mặt Tạ Kiêu.
"Quaooooo!" Hứa Ý cầm đầu đám người ồn ào hú hét.
Tạ Kiêu cảm thấy trên trán xuất hiện mấy đường kẻ đen.
Mui xe thể thao mở ra, Phó Dương với nụ cười cùng cảnh ngộ và bất đắc dĩ trên mặt: "Lên xe đi."
Cả hai rời đi trong ánh mắt dõi theo của mọi người.
Phó Dương chủ động giải thích: "Khụ khụ, xe này của Hứa Ý, ý nghĩ này cũng là do cậu ta đưa ra."
"Cậu ta cũng theo đuổi con gái bằng cách này à?" Tạ Kiêu nghi hoặc hỏi, cái loại chiêu thức rách nát này đúng là hay xuất hiện trong phim lắm.
"Ha ha ha, cũng không khác là bao." Phó Dương nhanh nhẹn đánh tay lái quẹo cua.
Tạ Kiêu nhìn cậu: "Cậu cũng theo đuổi người khác như thế này sao?"
Phó Dương dừng một chút, quẳng vấn đề lại cho hắn: "Theo cậu thì sao?"
Thực ra, đây chẳng phải là cái vấn đề thú vị gì. Tạ Kiêu ý thức được, chỉ dựa vào khuôn mặt và gia thế hùng hậu của Phó Dương đã có thể ăn đứt người khác rồi, cần gì những chiêu trò này nữa?
"Coi như tôi chưa hỏi gì." Tạ Kiêu chuyển đề tài: "Bây giờ đi đâu?"
"Đi ăn cơm."
Cuối cùng thì xe đỗ bên ngoài một sân vườn ở ngoại thành.
Đó là một nhà hàng tư nhân, trong sân chỉ có một bộ bàn tròn, được bày biện bên dưới một cái lán làm bằng nhựa mỏng trong suốt mềm mại vô cùng.
Gần chạng vạng tối, chân trời chuyển dần sang màu quýt, không có nhà cao tầng che chắn, trong tầm nhìn rộng lớn, sắc trời đẹp một cách lạ thường, tựa như ngay vào giây tiếp theo sẽ diễn ra một vũ hội lộng lẫy long trọng đẹp đẽ.
Khoảnh khắc tiếp theo, một cơn gió thổi lướt qua, tán cây lớn bên cạnh gian phòng rung lên xào xạc, từng cụm hoa rung rinh trên cây tựa như những tinh linh, vờn bay đầy trời, xoay tròn, chầm chậm đáp trên mái lán, lớp màng mỏng manh dập dìu theo gió từng đợt, cánh hoa li ti trông như bọt sóng giữa biển khơi, hết bông này tới bông khác nảy lên, nhẹ nhàng xoay vần, kết thúc lại trở về với mặt đất.
Mọi thứ đều trở về với yên lặng.
Tạ Kiêu xoay chuyển tầm mắt về phía Phó Dương. Đối phương đang ăn ăn và ăn.
Không biết là do ánh đỏ của bầu trời hay nhiệt độ của đồ ăn, mà Tạ Kiêu trông thấy lỗ tai của Phó Dương đỏ lên.
Nếu cái xe ồn ào phô trương là kế sách của người khác, vậy cảnh tượng an yên này là chủ ý của ai?
Phó Dương mất tự nhiên vì bị Tạ Kiêu nhìn chòng chọc, ngẩng đầu lên, trông thấy ngón tay đối phương chỉ lên đỉnh lán.
"Được rồi, là tôi. Lúc trước tôi đã từng tới đây, cảm thấy khung cảnh thực sự rất đẹp rất lãng mạn, không phải kịch bản là "theo đuổi" sao? Mới nãy cậu chán ghét như vậy, tôi sợ ý tưởng của mình cũng sẽ bị cậu chê cười, nên mới không đề cập đến." Phó Dương thành thật nói.
Đúng là rất đẹp rất lãng mạn.
"Tôi biết cậu sẽ nói gì." Phó Dương tự tiếp lời mình: "Cậu không phải nữ sinh, thế này có hơi quá, ừm, tôi biết rồi, kịch bản kế tiếp tôi sẽ cân nhắc kỹ càng hơn."
Thực ra cũng không sao cả, so với việc cố ý khoe mẽ, cách thức này đúng là tốt hơn nhiều. Thế nhưng Tạ Kiêu không biết đây có phải là thời điểm tốt để lên tiếng hay không, nên bèn bỏ qua.
Phó Dương không thuộc nhóm đối tượng mà hắn quen đối mặt.
Sau buổi cơm chiều, Phó Dương đưa Tạ Kiêu về nhà.
Người sau kiên trì đòi xuống xe tại một công viên gần đó.
"Meo méo meo ~~" Nhóc mèo hoang ngửi được mùi đồ ăn chạy đến, quấn quanh chân Tạ Kiêu.
Tạ Kiêu ngồi xổm xuống, mở túi đựng cá còn thừa ra, mèo nhỏ gấp gáp đợi không được nữa, vùi cả người vào trong hộp đồ ăn.
"... Cậu nuôi à?" Phó Dương đi theo cũng ngồi xổm xuống, hỏi Tạ Kiêu.
"Nó là mèo hoang, nhưng tôi thường hay cho nó ăn, cứ tính là một nửa chủ đi." Tạ Kiêu vừa vuốt ve đầu nhóc mèo vừa nói
"Quào, đúng là không thể tưởng tượng nổi mà."
Tạ Kiêu quay đầu, phát hiện vị trí Phó Dương đang ngồi cách hơi xa.
Rất nhanh mèo nhỏ đã ăn no, đột nhiên nổi điên lên nhào về phía Phó Dương không ngừng méo méo méo.
"Óa!" Phó Dương sợ tới mức nhảy dựng ra xa mấy bước.
"Được rồi được rồi." Tạ Kiêu ôm lấy nhóc mèo, hỏi Phó Dương: "Cậu sợ mèo à?"
"..." Phó Dương trả lời: "Không phải tôi sợ, chỉ là tôi không quen thôi."
Tạ Kiêu bước mấy bước tiến lại gần phía Phó Dương, giơ mèo nhỏ ra.
"Óa!" Lùi về sau vài bước.
Lại tới gần mấy bước.
"Óa!" Lại lui thêm về sau mấy bước. "Tạ Kiêu, sao cậu lại như thế chứ hả!?"
"Khục" Tạ Kiêu nhịn không được, bật cười: "Ha ha ha!"
Phó Dương gắt gỏng: "Cậu hơi quá đáng lắm rồi đó!"
"Không tưởng tượng được, cậu thế mà lại sợ mèo." Tạ Kiêu vừa cười vừa nói.
Phó Dương buồn bực xấu hổ: "Chuyện bình thường như vậy, có gì buồn cười chứ!"
Tạ Kiêu thả nhóc mèo chạy đi, khóe miệng vẫn không giấu nổi ý cười: "Xin lỗi nha."
"Không có tí thành ý nào hết trơn!"
Tạ Kiêu nhìn Phó Dương. Người sau không phải đối tượng mà hắn thường hay tiếp xúc, nhưng cái nhược điểm bé xíu này lại làm cho cả người Phó Dương sinh động hẳn lên, cuối cùng cũng có chút ít hơi thở của người bình thường.
"Thật sự rất xin lỗi." Tạ Kiêu nhận lỗi lần nữa.
Phó Dương cũng biết điều, mặc dù vẫn lầm bầm mấy tiếng. Còn nói: "............. Cậu cười lên trông rất đẹp, nên cười nhiều hơn."
"Cũng được, lần sau để cho nhóc mèo giúp một tay."
"Thế thì cậu cứ giữ nguyên cái bộ mặt liệt đó đi."