Kịch Bản Sát Nhân Đời Thực

Chương 12: Cái chết của ông chủ Bạch (12)




Ba phút sau, tiếng phát thanh lại vang lên: "Hình phạt tử hình đã kết thúc, tiếp theo sau đây là thời gian nghỉ ngơi. Lần này người chơi sẽ có ba ngày để thư giãn, địa điểm là chính căn biệt thự này. Trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, còn có một hộp sơ cứu trong phòng tiện ích, mọi người cứ thoải mái sử dụng. Ba ngày sau, chúng ta sẽ sang kịch bản tiếp theo!"

Đến đây, trò chơi kết thúc, NPC hầu gái Lưu rời đi ngay tức khắc.

Trong căn biệt thự to lớn giờ chỉ còn lại anh trai lão Bạch, Cố Lương và Dương Dạ.

Sau khi rời khỏi phòng tập trung, Cố Lương đi đến phòng tiện ích trước. Đúng như lời hệ thống nói, ở đây có hộp sơ cứu.

Thuốc và dụng cụ trong hộp sơ cứu đều đã đầy đủ nên Cố Lương xách nguyên hộp đi vào phòng khách, bôi thuốc lên vết thương của Dương Dạ, rồi quấn băng gạc lại.

Làm xong hết thảy, Cố Lương hỏi Dương Dạ: "Cậu có đói không?"

Dương Dạ nhìn anh, hỏi ngược lại: "Anh muốn nấu cơm cho tôi?"

"Tôi muốn làm cho mình ăn một chút, cũng có thể làm cho cậu một phần."- Cố Lương hướng tới phòng bếp, "Nhưng mà tôi không giỏi nấu ăn, nên tôi sẽ nấu một ít mì."

"Không sao, mì ngon mà."- Dương Dạ nói.

"Được, vậy cậu đi hỏi anh trai lão Bạch có muốn ăn gì không. Nhân tiện xác nhận với anh ta xem nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh có bị bỏ thuốc giả chết hay không."- Cố Lương nói xong liền đi thẳng vào phòng bếp.

Vì vậy Dương Dạ lên tầng hai.

Ba phút sau, hắn lại xuống lầu, đi đến cửa phòng bếp nói với Cố Lương: "Anh trai lão Bạch không có khẩu vị, không muốn ăn, với cả đồ ăn trong tủ lạnh đều có thể ăn được. Còn nồi và chảo thì rửa sạch sẽ là được, để tôi phụ anh..."

"Không cần. Cậu đang bị thương, cứ đi nghỉ ngơi đi."- Cố Lương cúi đầu bận rộn.

Thực ra hành động của Cố Lương là cúi đầu cầm bát rồi để vào bồn rửa.



Nhưng trong mắt Dương Dạ, không hiểu tại sao lại nhớ tới một câu—— Cái cúi đầu kia sao quá đỗi dịu dàng* 

*(Xem chú thích ở cuối trang).

Anh ta luôn có dáng vẻ như "quân tử tránh xa nhà bếp", vậy mà anh ta lại muốn nấu ăn cho mình?

Cố Lương quả thực là hợp gu của Dương Dạ về mọi mặt.

Với bộ lọc này, dù Cố Lương có làm gì đi chăng nữa, thì với Dương Dạ đều "người tình trong mắt hoá Tây Thi."

"Vậy tôi sẽ đợi mì."- Dương Dạ nhìn bóng lưng Cố Lương cười, rời khỏi phòng bếp, ngồi xuống bàn ăn.

Một lúc sau, Cố Lương bưng ra hai tô mì.

Dương Dạ không ngờ tới khi Cố Lương bảo nấu hai tô mì, đúng là chỉ có mỗi mì.

Nước lèo thì ít, đừng nói tới thịt, ngay cả rau còn không có.

Rau không có thì thôi, Dương Dạ nếm một miếng, ngay cả muối cũng không nêm.

Dương Dạ khó khăn nuốt một ngụm mì, nhìn Cố Lương, lựa chọn từ ngữ phù hợp: "Cái này... không phải hơi bị nhạt sao?"

Cố Lương nhướng mi, liếc hắn một cái: "Tôi đã nói là tôi không giỏi nấu ăn rồi mà."

Dương Dạ: "Tôi cứ tưởng anh chỉ khách sáo với tôi."

Cố Lương: "..."

"Muối, nước tương,... những gia vị này anh trai lão Bạch đã nói là không có bỏ thuốc nên đều có thể dùng được."

Dương Dạ nhìn anh: "Bình thường anh đều nấu ăn như vậy sao?"

"Chỉ có một người thì ăn đại thôi, còn không thì gọi đồ ăn về."- Cố Lương nói.

Như vậy thì cũng quá tuỳ tiện rồi, đúng chứ?

Dương Dạ như nắm bắt được gì đó: "Anh không có bạn gái à?"

"Không."- Cố Lương nói.

"Vậy anh lấy cái khăn quàng cổ ở đâu ra vậy?"- Dương Dạ hỏi.

Cố Lương lẳng lặng nhìn hắn, không trả lời.

Dương Dạ mỉm cười: "Đây là khăn quàng cổ của anh sao? Anh dùng màu hồng?"

Cố Lương giơ tay ra, bưng cái tô trước mặt hắn đi: "Cậu có ăn hay không, không ăn thì tôi đem đổ."

"Ăn chứ."- Dương Dạ giành lại tô của mình, sau đó đứng dậy, cũng lấy luôn tô mì của Cố Lương đi.

Dương Dạ nói thêm: "Nhưng tôi phải chế biến lại hai tô mì này một chút.", rồi đi thẳng vào phòng bếp.

"Nhưng mà, tay cậu..."- Cố Lương nhắc nhở hắn.

"Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. Anh có kiêng khem gì không?"- Dương Dạ hỏi.

Cố Lương nói: "Không ăn ngò với cà rốt, mấy cái khác thì bình thường."

"Ok, anh cứ ngồi đợi đi."

Dương Dạ lấy ra một miếng thịt từ trong tủ lạnh, dùng lò vi sóng rã đông, sau đó băm thành từng miếng nhỏ, lăn qua lớp bột rồi tẩm thêm dầu, hạt tiêu, muối và nước tương.

Sau đó hắn băm nhỏ hành, gừng, tỏi rồi cho dầu vào chảo.

Dầu chín thì tắt bếp, để nguội một chút rồi mới cho hành, gừng, tỏi vào phi thơm, cuối cùng cho thịt băm vào xào.

Mùi thịt băm đột nhiên từ trong phòng bếp lan ra. Cố Lương ngửi thấy, cảm thấy vô cùng thèm ăn.

Xào thịt xong, Dương Dạ chia thành hai phần, đổ vào hai tô mì.

Hắn dùng một nồi khác để nấu một ít rau rồi rải lên bề mặt mì.

Sợi mì trắng mềm, nước mì đậm đà, thêm chút rau xanh nhất thời làm cho người ta có cảm giác thèm ăn.

"Xong rồi."- Dương Dạ bưng hai tô mì ra đặt trước mặt Cố Lương, "Mỳ thịt thái Kỳ Sơn"

Toy thấy thì mọi người cũng phải thấy

Từ hai bát mì nước trong vắt bỗng trở nên đầy màu sắc và hương vị như vậy, trong mắt Cố Lương, nó giống như một trò ảo thuật vậy.

Cố Lương ngửi một chút rồi nếm thử một ngụm: "Chà, thơm thật."

"Đói rồi đúng không? Đói rồi thì ăn nhiều một chút."- Dương Dạ nói.

"Ừm."- Cố Lương cười nhẹ, cúi đầu bắt đầu ăn từng miếng một.

Dương Dạ ăn mì rất nhanh. Sau khi ăn xong, hắn mới kinh ngạc phát hiện Cố Lương còn ăn chưa đến ⅓ bát.

Dương Dạ đã ngồi quan sát và nhận thấy cách ăn mì của Cố Lương khá độc đáo—— Đầu tiên anh gắp mấy sợi mì lên, sau đó dùng hai chiếc đũa để cuộn hết sợi mì lại, cho vào miệng ăn thành từng miếng từng miếng nhỏ. Tuy ăn như vậy rất chậm nhưng lại rất tao nhã, không phát ra tiếng hút mì "sột sột".

Hở? Miệng nhỏ vậy cơ à?

Dương Dạ không khỏi thốt lên: "Bọn trẻ mẫu giáo mới ăn mì như vậy chứ?"

Cố Lương: "Ăn như vậy rất tiện. Chờ mì cuộn xong thì chúng cũng đã nguội bớt rồi, đúng lúc có thể cho vào miệng. Ăn quá nóng sẽ không tốt cho thực quản."

"Chậc chậc. Quả là thanh lịch."- Dương Dạ ngoài miệng nhận xét.

Nhưng trong lòng hắn lại đánh giá: Cố- miệng dao găm tâm đậu hủ- thích màu hồng- ăn uống tao nhã- Lương.

Cố Lương không để ý tới hắn, vẫn tiếp tục chầm chậm ăn mì.

Ăn mì xong, bởi vì Dương Dạ bị thương ở tay nên Cố Lương rửa bát.

Lúc này, Dương Dạ lấy ra một chai rượu vang đỏ cùng hay cái ly ở trong tủ rượu.

Khi Cố Lương rời khỏi phòng bếp, Dương Dạ đang uống một ly vang đỏ. Trên bàn trà còn có một cái ly mà hắn đã chuẩn bị cho Cố Lương.

"Có muốn uống gì không?"- Dương Dạ hỏi.

"Ừm, có."- Cố lương gật đầu, đi đến bên bàn trà, cầm lấy ly rượu ngồi xuống, lắc lắc ly rượu rồi nhấp một ngụm.

Trong ly rượu cao trong suốt, màu vang đỏ như được dát một lớp vàng dưới ánh đèn vàng ấm áp. Rượu được ủ lâu năm nên mùi vị rất ngon, nhưng Cố Lương dường như không có tâm trạng thưởng thức rượu, vẻ mặt khá nghiêm túc.

Nhất thời, ngay cả Dương Dạ cũng không lên tiếng, chỉ im lặng uống cạn ly rượu đỏ, dường như tâm trạng không được thoải mái.

Một lúc lâu sau, Cố Lương nhìn về phía Dương Dạ, hỏi: "Cậu đang nghĩ đến hình phạt tử hình à?"

Dương Dạ gật đầu: "Còn cả việc công bố danh tính thực sự của hai người chơi. Hóa ra... cả hai đều phạm tội."

Cố Lương nở một nụ cười tự giễu: "Cho nên, có lẽ cậu nói đúng, chúng ta đến đây là vì tất cả đều có tội."

Nói xong, Cố Lương ngẩng đầu nhấp một ngụm vang đỏ.

Anh uống cũng rất chậm. Anh ngẩng đầu lên, yết hầu đang chuyển động lên xuống trên cái cổ màu trắng sứ.

Nhìn lên một chút, xương quai hàm trông rất mảnh mai, quả thực độ cong của nó rất hoàn mỹ.

Vẫn tiếp tục ngẩng đầu, anh từ từ uống xong rượu, môi dưới còn dính một chút màu đỏ.

Ngay sau đó, anh mím môi lại, đưa lưỡi liếm môi trong vô thức.

Con ngươi Dương Dạ tối sầm lại, hắn cũng không dám nhìn thêm nữa nên tầm mắt chuyển xuống, rơi trên cổ tay anh.

Dương Dạ phát hiện sợi dây màu đỏ trên cổ tay đã biến mất.

Vì thế vết sẹo vốn dĩ được giấu dưới sợi dây đỏ giờ lại được phơi bày rõ ràng trên cổ tay anh.

Da Cố lương rất trắng, hầu như không có khuyết điểm nào, vì vậy vết sẹo trên cổ tay anh trông có vẻ khá đáng sợ.

Không khó để suy đoán vì sao vết sẹo lại xuất hiện ở vị trí này.

Dương Dạ không thể ngờ rằng một người như Cố Lương... lại từng cắt cổ tay tự tử?

Cố Lương liếc mắt, chú ý tới tầm mắt của hắn, liền vô thức rút tay lại.

Dương Dạ cau mày: "Sợi dây đỏ kia..."

Tác giả có lời muốn nói:

Khi dầu chín thì tắt bếp, để nguội một một chút rồi cho hành, gừng, tỏi vào phi thơm—— sở dĩ cần để nguội một chút vì nếu dầu quá nóng, gừng và tỏi sẽ chuyển sang màu đen hoặc thậm chí còn cháy khét, sẽ ảnh hưởng đến mùi vị và hình thức của món ăn.

Mọi người cũng có thể xào thịt băm trước, sau đó đun nóng dầu để phi thơm rồi cho thịt vào chảo lần hai, có điều như vậy hơi rắc rối hơn một chút.

- -----------------------------------------------------

Chú thích:

*Đây là câu được trích từ bài thơ "Sayonara" (Tặng người con gái Nhật Bản) của Từ Chí Ma, được viết vào tháng 5 năm 1924.

Tạm dịch:

Cái cúi đầu kia sao quá đỗi dịu dàng,

Tựa đóa sen e ấp chao ngang trước làn gió mát,

Chỉ khẽ một lời "bảo trọng", một lời "bảo trọng",

Trong tiếng "bảo trọng" ấy ướp mật lòng man mác –

Sha yang na la!

Nguồn: Khoa Văn học