Kịch Bản Không Phải Như Vậy

Kịch Bản Không Phải Như Vậy - Chương 19: Đây là một ngoại truyện bi thương




Tiêu Hàm tan tầm trở về, vừa mở cửa đã nhìn thấy Ôn Mộ Ngôn đeo tai và đuôi ngồi trên sofa, thấy hắn về nhà, hớn hở làm nũng kêu một tiếng: “Gâu!”

.

.

.

Thật ra mọi chuyện đều bắt nguồn từ một câu chuyện bi thương.

Cũng không biết thiếu sót ở chỗ nào mà Trác Phồn năm đó, từ nhỏ cái động trong não [82] đã to hơn người khác, năng lực “bổ não [83]” cho mình vô cùng khỏe mạnh. Nhưng cậu bé Trác Phồn đáng thương còn mắc phải một căn bệnh không thuốc nào cứu được, gọi là “bệnh dậy thì [84]”. Sau đó bệnh tình phát triển càng ngày càng không thể khống chế, bệnh dậy thì chậm rãi biến thành bệnh nan y — bệnh hoàng tử…

[82] Nguyên văn “Não động” (cái động trong não), chỉ những khoảng không gian trống được để dành ra cho “bổ não” (xem chú thích [83]), hoặc chỉ người ngây thơ, có suy nghĩ hành động bất thường như trong não có động, tương đương với não úng thủy – não ngập nước.

[83] Bổ não: Nghĩa là tự mình lấp đầy những khoảng trống mà tác giả cố ý để trống cho người đọc/người xem/người nghe tưởng tượng, gần nghĩ với YY (tự sướng).

[84] Nguyên văn là “Trung nhị bệnh”, trong đó, “trung nhị” chỉ năm hai sơ trung Nhật Bản (tương đương với lớp 8 của mình), các thanh thiếu niên trong độ tuổi dậy thì này (13 – 14 tuổi) luôn tự cho mình là đúng, nhất là về lời nói và hành động.

May mắn duy nhất chính là, bệnh này là bệnh ngầm…

Trác Phồn lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Hàm là khi vào cấp III, bởi vì ở trọ trong trường nên bình thường hiếm khi bước chân ra khỏi cửa, nếu muốn mua gì thì đều đặt hàng qua mạng.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Trác Phồn phát hiện vào thứ sáu hàng tuần, trước cửa phòng ngủ đều được đặt một bó hoa được bó lại vô cùng đẹp đẽ, lẳng lặng nằm nơi đó.

Tuy ngoài miệng tỏ vẻ lạnh nhạt khinh thường ném bó hoa vào thùng rác, nhưng trong lòng cậu lại rất vui, dù sao thì cảm giác có người thầm mến mình khá là thích thú. Cứ vậy trong vô thức, cậu âm thầm chờ mong bó hoa được mang đến đều đặn thứ sáu hàng tuần kia.

***

Một thứ sáu nọ, cậu rời giường từ sớm, không để ý tới sự bất mãn mãnh liệt của thằng bạn cùng phòng duy nhất Ngũ Cổ bị đánh thức, cậu làm bộ bê một chậu quần áo vốn nên giặt từ hôm qua vào buồng vệ sinh, để cửa phòng ngủ mở một khe hẹp, vừa giả vờ giặt quần áo, vừa trộm chú ý đến cửa, từ góc quan sát của cậu vừa vặn có thể nhìn qua cái khe kia để thấy động tĩnh ngoài hành lang.

Đến tầm tám giờ, một bóng người cao gầy bước nhanh đến trước phòng ngủ thì dừng lại, cúi người nhẹ nhàng đặt bó hoa trong lòng xuống. Ngay khi người ấy chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, cửa phòng ngủ bị người bên trong đẩy ra.

Trác Phồn dựa vào cửa, cực lực làm ra vẻ mặt lãnh ngạo, ngẩng đầu nhìn người đàn ông anh tuấn cao hơn mình một cái đầu, kỳ thật trong lòng cuống đến quên hết mấy câu định nói.

Tiêu Hàm hơi kinh ngạc, hắn vừa mới chuẩn bị mở miệng nói gì đó thì đã thấy đối phương đột nhiên đóng cửa “rầm” một cái. Hắn ù ù cạc cạc, sau đó cứ vậy mà rời đi.

***

Mọi chuyện cứ giằng co như vậy đến hơn một tháng.

Vậy là thứ sáu hàng tuần, Trác Phồn đều dùng đủ mọi cách để “đúng lúc” phát hiện thấy Tiêu Hàm đem hoa tới tặng. Cậu âm thầm phỏng đoán không biết khi nào Tiêu Hàm mới có thể chính thức tỏ tình với mình. Cậu tưởng tượng lúc đó nhất định là một buổi sáng sớm, cầu vồng rực rỡ sau cơn mưa, trên bầu trời có đám mây bảy màu, Tiêu Hàm ôm một bó hoa hồng lớn gõ cửa phòng cậu, dịu dàng mỉm cười với cậu và nói: Trác Tiểu Phồn, anh thích em.

Trác Phồn mỗi ngày đều “bổ não” như vậy, ngày ngày chờ mong. Đáng tiếc, cái gã tên Tiêu Hàm kia hình như vô cùng không hiểu chuyện tình cảm, mỗi lần đặt hoa xuống rồi lập tức vội vã rời đi.

Cho đến một ngày, rốt cuộc cậu đã không thể nhịn được nữa. Cậu chặn lại Tiêu Hàm đang chuẩn bị bỏ đi, ngữ khí cao ngạo nói: “Này, anh cứ tặng hoa cho tui hoài như vậy là có ý gì? Anh có biết anh làm thế khiến tui bối rối lắm không!”

Tiêu Hàm không hiểu nhìn cậu: “… Gì?”

Thấy hắn còn giả ngu, Trác Phồn vô cùng tức giận, chỉ vào bó hoa kia nói: “Cầm về đi, đây không cần!” Cậu cầm hoa lên ném mạnh vào Tiêu Hàm, sau đó quay đầu chạy vội đến góc hành lang, chẳng biết đã chạy đi đâu.

Trên thực tế cậu cũng không chạy xa, cậu lo rằng khi đuổi theo mình, Tiêu Hàm sẽ không tìm thấy đường nên cậu đã trốn vào trong góc hành lang, vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên kia, trong lòng ngạo kiều nghĩ: Nếu anh lập tức chạy theo tui giải thích rồi tỏ tình, tui sẽ gắng gượng tha thứ cho anh.

Nhưng đợi cả nửa ngày vẫn không thấy Tiêu Hàm đuổi theo, giận quá, cậu quyết định ló ra một chút xem tình hình thế nào.

Tiêu Hàm vẫn đứng tại chỗ, bởi vì cửa phòng cậu lại mở ra, Ngũ Cổ mắt lờ đờ vừa ngáp vừa nhìn hắn, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Xin hỏi cậu là Ngũ Cổ?”

“Vâng.”

Tiêu Hàm mặt không chút thay đổi đưa hoa cho gã, bình tĩnh nói: “Tôi là nhân viên chuyển phát nhanh, hoa của cậu vừa rồi bị thằng 2B nào đó không biết nhảy ra từ chỗ nào quăng làm hoa bị dập một chút, xin thứ lỗi.”

Ngũ Cổ: “…”

Trác Phồn: “…”

Trác Phồn đã hóa thạch trơ mắt nhìn Tiêu Hàm nhanh chóng biến mất dưới lầu, ngồi trên một chiếc xe điện nhỏ, kéo một nhân viên khác nhanh như chớp đi mất, cũng không thèm quay đầu lại. Hắn chỉ đi làm thêm thôi, đến chiều còn phải quay về đại học đi học, bề bộn nhiều việc đúng là không tốt.

Sau đó… không có sau đó…

Mối tình đầu còn chưa bắt đầu đã thất tình, Trác Phồn cảm thấy mình đã bị lừa gạt, vô cùng đau lòng, vô cùng phẫn nộ, vô cùng đau đớn, cậu cảm thấy toàn bộ thế giới đều đang cười nhạo mình. Còn cái tên chết tiệt đi tặng hoa kia nữa! Vì sao hoa này lại tặng cho Ngũ Cổ chứ! Rõ ràng là tặng cho mình!

Cậu cảm nhận được ác ý đến từ vũ trụ!

Cậu cần trút hết bất mãn, cậu muốn trả thù gã khốn kiếp đã làm bị thương trái tim thủy tinh của cậu. Cậu muốn Tiêu Hàm và cái gã tặng hoa kia hối hận vì chuyện ngày hôm nay!

***

Trác Phồn cười lạnh trở về ký túc xá, làm bộ như vô tình hỏi thằng bạn: “Ai tặng hoa đấy?”

“À, bạn trai tớ, Ôn Mộ Ngôn.” Ngũ Cổ tự nhiên trèo lại lên giường muốn ngủ tiếp, hàm hồ đáp.

Trác Phồn khuôn mặt vặn vẹo mở máy tính ra, mở một thư mục gọi là kịch bản đại cương, viết vào đó tên của tra công và pháo hôi công. Nhưng, trong lúc suy nghĩ đến kịch bản, Trác Phồn đã không chú ý tới bộ gõ Sogou [85] của cậu đã nhập vào ba chữ “Ôn Mộ Ngôn”.

[85] Bộ gõ Sogou: Bộ gõ tiếng TQ.

Cái gọi là “nhất hoa nhất thế giới [86]”, mỗi một kịch bản đầy đủ được tạo ra cũng là lúc một thế giới song song đồng dạng cũng sinh ra. Tiêu Hàm và Ôn Mộ Ngôn bị cái động quỷ dị trong não Trác Phồn hút vào thế giới song song đó, có lẽ họ sẽ vĩnh viễn không hiểu rốt cuộc thì họ đã xuyên qua như thế nào. Nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại đến cuộc sống tạm bợ dễ chịu của bọn họ.

[86] Nhất hoa nhất thế giới: Tư tưởng trong Phật pháp, một bông hoa là một thế giới, mỗi cá thể riêng biệt dù nhỏ bé đến đâu cũng là một thế giới riêng biệt.

Chẳng qua, khi tình cờ nói chuyện phiếm về việc này, Ôn Mộ Ngôn đều mơ hồ cảm thấy đầu gối mình đau lâm râm.

Cho nên nói rằng, mọi chuyện đều bắt nguồn từ một câu chuyện bi thương là như vậy. Hơn nữa đối với Ôn Mộ Ngôn mà nói, hắn luôn có ác ý với cách nhập của bộ gõ Sogou, không biết vì sao.

***

Lại nói ngày ấy sau khi Trác Phồn “thăng thiên”, không có bất luận kẻ nào tỏ ra kinh ngạc với chuyện này. Dường như cả thế giới đã tự mình “hợp lý hoá” câu chuyện quỷ quái này, giống như người này chưa bao giờ tồn tại vậy.

Linh mục vẫn đứng trên lễ đài chứng hôn, bạn bè thân thích vẫn ngồi dưới ăn mừng, chẳng qua chú rể thì thay đổi… mà thôi.

Ôn Mộ Ngôn và Tiêu Hàm cũng dựa vào hôn lễ này mà quang minh chính đại công khai [87].

[87] Đây là sự công khai khuynh hướng giới tính, tức là nói cho người khác bạn là đồng tính, song tính, dị tính hoặc vô tính. Tiếng Anh là “come out of the closet”.

Đủ điều nghi ngờ đến từ các giới của xã hội. Nhưng, đối với hai người bọn họ mà nói, những chuyện nhỏ nhặt này ai mà thèm để ý cơ chứ.

Sau hôn lễ, Tiêu Hàm tiếp tục trở về làm tổng giám đốc công ty giải trí của hắn, tuy rằng công việc có bận bịu một chút, nhưng nhờ phúc của kịch bản, còn có Nhàn Phúc vừa đắc lực vừa trung thành vừa tận tâm, có thể nói là sự nghiệp phát triển không ngừng.

Về phần Ôn Mộ Ngôn, hắn sống trong giới giải trí kia đúng là như cá gặp nước. Ngoại trừ chuyện sau khi công khai thì hứng các vấn đề tranh cãi thì cũng chẳng có hành động phản đối gì. Mỗi khi bị người ta bàn tán như thế, Ôn Mộ Ngôn tương đối bất đắc dĩ, ai bảo hắn là kẻ từng coi cuộc sống như một vở kịch cơ chứ?

***

Hôm nay tan tầm về nhà, Tiêu Hàm kinh ngạc phát hiện Ôn đại minh tinh ngày ngày đi sớm về muộn hôm nay lại ở nhà.

“Vợ bãi công à?” Tiêu Hàm cởi áo khoác và cà-vạt ra ném lên ghế sofa, liếc mắt nhìn kẻ đang ngồi xổm trên sofa chơi game trên laptop.

“Hợp đồng hết hạn rồi, tôi cũng không muốn kí tiếp.” Ôn Mộ Ngôn thấy hắn trở về, gỡ tai nghe ra, rời tay khỏi chuột, ôm lấy cổ hắn hôn một cái.

Nháy mắt, Tiêu Hàm nghe thấy tiếng gào thét phát ra từ trong tai nghe: “Vú em [88]mi mau vắt sữa [89] đi! Sao còn chưa vắt sữa thế! Lão tử sắp teo rồi! Mau thêm máu! Vú em mi làm gì mà bất động thế! Vú em mi còn sống không?!”

[88] Vú em: Chức nghiệp trong game, là nhân vật hay buff máu cho nhân vật khác (Buff là dùng skill hỗ trợ cho đồng đội, giống như tăng máu…tăng nộ…v.v)

[89] Vắt sữa: Chỉ hành động buff máu.

Tiêu Hàm có hứng thú theo dõi giao diện trò chơi của hắn, tốt bụng nhắc nhở: “Này, đội hữu của vợ hình như vội lắm rồi đấy.”

“Thằng kia nhặt mất đồ của lão đây, đây quyết không buff máu cho nó. Còn nữa, đây là thầy thuốc, không phải vú em.” Ôn Mộ Ngôn đeo tai nghe lên cổ, làu bàu mấy tiếng rồi mới từ tốn thêm máu cho nhân vật trong game của mình và mấy người cùng đội, công khai bỏ qua thằng nhóc đang gào ầm lên kia.

“Anh không có ý kiến gì à?” Phó bản [90] vừa đánh xong, Ôn Mộ Ngôn mới truyền tống [91] ra bản đồ bình thường, đột nhiên phát hiện thằng nhóc gào lên lúc nãy đã ra khỏi đội, hơn nữa còn biến thành nick đỏ [92], chẳng thèm nói một câu, lập tức chuyển tâm pháp, thay trang bị, trực tiếp xông lên đánh thằng bé nằm đo đất.

[90] Phó bản: Một bản đồ chỉ mở ra riêng khi làm một nhiệm vụ, làm nhiệm vụ ấy hoặc tới level ấy thì phó bản mới mở ra, thường thì hay vào phó bản để thực hiện nhiệm vụ, săn đồ hoặc là cày level.

[91] Truyền tống: Là quăng một cuộn giấy ra, nó sẽ đưa mình đến một bản đồ hoặc phó bản khác, hoặc là về vùng an toàn.

[92] Nick đỏ: Mở giết người, một game thủ giết game thủ khác nhiều quá thì sẽ bị nick đỏ.

Tiêu Hàm ôm hắn ngồi trên sofa, nói: “Không muốn làm thì đừng làm nữa, anh nuôi vợ.”

“Ai cho anh nuôi!” Ôn Mộ Ngôn quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái: “Chẳng lẽ anh không muốn tôi kí hợp đồng dưới trướng cho công ty anh hay sao?”

“Như vậy sao được.” Tiêu Hàm nghiêm trang trả lời: “Con thỏ không ăn cỏ gần hang, anh là một người đàn ông có nguyên tắc.”

“…”

Nhưng cuối cùng khi thấy bữa tối là một bàn toàn rau chân vịt, Tiêu Hàm vẫn phải ủy khuất đồng ý.

***

Sau khi đến công ty M, Tiêu Hàm có đủ loại lý do để sắp xếp cho Ôn Mộ Ngôn một công việc thật sự thoải mái. Ngày ngày trôi qua thảnh thơi như vậy, có một thời gian Ôn Mộ Ngôn lại mê Liên minh huyền thoại. Mỗi ngày khi buổi tối về đến nhà, Tiêu Hàm mở cửa thư phòng ra đều thấy người này đang điên cuồng click click click~

Tiêu Hàm cười quỷ dị, hôm sau liền dẫn về một con Samoyed [93], đặt tên là Lích Lích, cả ngày ôm nó lúc ẩn lúc hiện trước mặt Ôn Mộ Ngôn, vừa ôm vừa vuốt ve, không để ý tới Ôn Mộ Ngôn.

[93] Samoyed: Giống chó có nguồn gốc từ vùng Siberia, vốn dùng để kéo xe, có bộ lông trắng tinh như tuyết và tính cách mang nhiều đặc điểm của chó sói. Giống chó này rất thân thiện và nổi tiếng ham chơi.

Vì thế Ôn Mộ Ngôn phẫn nộ, thừa dịp lúc Tiêu Hàm đi làm, hắn đã cắt tỉa bộ lông trắng tinh của Lích Lích thành ngắn cũn rồi đá sang một bên, còn lén lút mua một đôi tai và một cái đuôi bằng nhung về đeo lên người, không buồn đếm xỉa tới Lích Lích yên lặng khóc nức nở ở trong góc.

Tiêu Hàm tan tầm trở về, vừa mở cửa đã nhìn thấy Ôn Mộ Ngôn đeo tai và đuôi ngồi trên sofa, thấy hắn về nhà, hớn hở làm nũng kêu một tiếng: “Gâu!”

Trong nháy mắt, Tiêu Hàm vừa thấy đã hãi.

***

Từ khi trong nhà có thêm một chú chó, Ôn Mộ Ngôn cũng không muốn chơi LOL nữa. Nhưng không may, Tiêu Hàm trong kì nghỉ đông nhàn rỗi đã bắt đầu mê chơi game.

Lại càng không may mắn, dưới sự soi sáng của kịch bản, Tiêu Hàm biết trị quốc đánh giặc biết mở công ty biết làm ăn phạm pháp lại là một tay game thủ gà mờ, thiên phú chơi game và khí tiết của hắn đều là số âm.

***

Hôm nay, Tiêu Hàm túm Ôn Mộ Ngôn lại dạy mình chơi game.

“Hứ, vì sao chỉ số sát thương của anh luôn là thứ nhất từ dưới lên?” Tiêu Hàm rất không vui chỉ vào plugin thống kê, làu bàu.

Ôn Mộ Ngôn vừa liếc một cái xem thường, vừa cẩn thận giải thích cách sắp xếp của bảng thống kê. Tiêu Hàm thông minh lập tức vỗ ngực tỏ vẻ đã hiểu.

“Ha ha ha ha anh vượt được thằng này rồi vợ ơi!” Tiêu Hàm đắc chí nhìn Ôn Mộ Ngôn một cái, sau đó lên kênh tán gẫu của đội trào phúng: “Đằng ấy còn kém hơn cả đây!”

Ôn Mộ Ngôn nghe vậy kinh ngạc mà quay đầu sang nhìn, nhất thời bất lực nói: “Người ta là MT [94] đại ca ạ…”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

[94] MT: Hay còn gọi trâu đất, nhân vật máu trâu chuyên hứng đạn cho cả đoàn, xông lên làm đầu tàu gương mẫu máu trâu da dày.

“Làm thế nào để nâng cao sức chiến đấu thế, vợ dạy anh lại một lần đi.” Tiêu Hàm tỏ vẻ không tin.

Ôn Mộ Ngôn giận dữ: “Tôi mà dạy cái đồ ngốc nhà anh lần nữa thì ăn c*t luôn là vừa!”

Tiêu Hàm mặt không chút thay đổi nhìn hắn, thỏ thẻ nói: “Thầy thuốc, anh cảm thấy chỉ số thông minh của anh còn có thể cứu được một chút mà…”

Chờ khi đánh hết phó bản, Ôn Mộ Ngôn đã rống đến tắt hơi.

***

Ngày vẫn trôi qua, kịch bản còn đang viết, chẳng qua kịch bản của Tiêu Hàm và Ôn Mộ Ngôn đã hoàn toàn do họ nắm trong tay.

Về phần Trác Phồn, ai để ý đến hắn ta cơ chứ.

Hắn ta còn đang núp ở trong một cái góc nào đó nghĩ chuyện trả thù xã hội.

Người kế tiếp bị hắn trả thù là ai?

Với tấm lòng tâm như tro tàn, với đôi mắt vô thần, hắn ta đang nhìn bạn chằm chằm qua màn hình, sau đó nở nụ cười vặn vẹo đấy!

—HOÀN—