Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 141




Về phần Mochi, sau khi Izu vừa đi khỏi khu nam sinh được một chút thì anh cũng mơ màng tỉnh dậy. Đầu óc có chút mơ hồ. Anh còn chẳng kịp nhớ bản thân đang ở cái địa phương nào nữa. Mochi đưa tay day nhẹ mi tâm. Dường như cơ thể anh có phần mệt mỏi hơn thường ngày. Cũng phải thôi, dù anh không nhớ mọi chuyện nhưng rõ ràng là anh đã phá loạn cả đêm hôm qua rồi còn gì?

Cố gắng lục lại trí nhớ một lần. Lúc ấy, trời cũng không còn sáng sủa nữa, hình như anh đã chuẩn bị nghỉ ngơi rồi, cơ mà, lại bị nhóm nam sinh cùng lớp lôi kéo đi đâu thì phải. À, là lôi đi tham gia cái bữa tiệc linh tinh gì đó. Sau đó, họ cùng nhau bàn tán đủ chuyện trên trời dưới đất, rồi suy đoán, gặng hỏi anh mấy câu. Thực chất anh cũng chẳng để tâm lắm, chỉ trả lời cho có lệ. Rồi tiếp đó... Tiếp đó...

Thứ nước uống có vị cay nồng trôi qua cổ họng...

Đôi đồng tử màu hổ phách đột ngột co rút. Anh nhớ ra rồi. Anh đã uống phải rượu. Anh cố gắng vùng chạy trong những giây thanh tỉnh cuối cùng, nhưng rốt cuộc, họ giữ chặt anh. Chút tỉnh táo còn lại cũng trôi đâu mất.

Chắc chắn anh đã biến đổi.

Mochi có chút hoảng hốt định bật dậy, nhưng chợt phát hiện một bên tay tê rần. Chàng trai theo phản xạ quay đầu nhìn sang.

...

Không gian chợt yên ắng đến lặng người.

...

Nơi một căn phòng nào đó trong khu nam sinh, một "trái banh lông" màu cam cấp tốc phá xuyên cửa bay luôn ra ngoài trời dưới sự chứng kiến của bầy chim chóc vừa hoảng loạn vỗ cánh bay tứ phía.

Mochi chậm rãi chống tay ngồi dậy. Cánh tay vốn còn bị thương ngày hôm qua bây giờ đã hoàn toàn lành lặn. Việc anh đang yên ổn nằm trong phòng và bên ngoài có vẻ như vẫn rất yên bình đã cho thấy, dường như chuyện anh nổi điên vào đêm hôm qua đã được giải quyết êm đẹp. Nhưng mà, hậu quả còn lại như thế nào thì anh quả thực khó mà đoán được.

- Chịu thức rồi sao nhóc?

Mochi thoáng kinh ngạc, rồi liền đoán ra danh tính của người vừa cất tiếng. Ở đây, người gọi anh bằng "nhóc", lại có thể ở ngay trong phòng mà anh không phát giác ngay được, cũng chỉ có một.

- Nii - chan...

Mochi khẽ gọi, nhưng trong thâm tâm đã thầm biết, đích thân Dara đến tận đây thì chắc chắn sự việc tối hôm qua không còn là chuyện nhỏ nữa.

Dara vẫn đứng đó, khoanh tay đứng dựa lưng vào vách. Những lọn tóc bạch kim cao quý như càng tô thêm vẻ nghiêm nghị đầy uy quyền trong đôi mắt bàng bạc ấy. Cánh môi mỏng khẽ động, âm thanh phát ra không lớn nhưng vẫn thừa sức khiến cho người đối diện không thể không thần phục:

- Nhóc biết tội của mình chứ?

Hàng mi dài của Mochi khẽ hạ xuống. Anh không có tội thì còn ai có tội đây? Mặc dù anh chẳng còn nhớ bản thân đã làm gì, nhưng cái lỗi sơ suất thì không thể chối bỏ. Huống chi, ngay từ đầu, anh cũng không hề có ý định chối tội.

Mochi xoay người quỳ thẳng tại chỗ, đáy mắt không giấu vẻ áy náy mà cúi đầu:

- Tất cả tội lỗi đều là do em. Nii - chan, em đã sẵn sàng lãnh nhận mọi hình phạt.

Dara dường như đã đoán biết trước biểu hiện của Mochi. Anh cũng không đáp lại ngay, chỉ lẳng lặng nhíu mày quan sát cậu em chằm chằm. Mãi một lúc sau, Dara mới chậm rãi nhả ra từng chữ:

- Thật sao? Nhóc chắc chứ?

Mochi có chút không hiểu vì sao Dara lại hỏi ngược như thế, nhưng trong giọng nói của anh ấy hình như có mùi nguy hiểm. Có lẽ hậu quả anh để lại không nhỏ nên Dara mới có biểu hiện đó. Tuy nhiên, anh đã xác nhận là sẽ chấp nhận mọi hình phạt, thậm chí là rời khỏi đây để trở về nhận tội trước Thánh đường Thiên Giới.

- Em sẽ không nói hai lời.

- Ồ...

Dara thong thả rời chỗ đứng mà bước lại gần chỗ Mochi đang quỳ, chậm rãi tiếp:

- Hình phạt của nhóc, anh đã thi hành rồi.

Chàng thiên sứ tóc ngắn ngạc nhiên ngước lên.

Đã thi hành rồi? Lời kia của ông anh này là có ý gì? Rõ ràng là anh mới chỉ vừa thức giấc thôi kia mà, trên người cũng không có chút tổn hại gì, anh ta nói thi hành là thi hành thế nào?

- Anh đã nói cho Izu biết được một nửa về thân thế của chúng ta rồi!

Mochi lập tức bị kéo ra khỏi những hoài nghi trong đầu. Đôi đồng tử hổ phách mạnh mẽ co rút đầy sợ hãi:

- Nii - chan...

- Cầu xin anh vô ích! - Dara lạnh nhạt ngắt lời chàng trai - Nhóc nên biết, nếu chuyện này bị lộ tới Thiên Giới thì hình phạt của nhóc không chỉ đơn giản là như thế. Vụ trọng án mà nhóc gây ra năm đó vẫn còn để lại hậu quả khôn lường. Hiện tại không biết có bao nhiêu người đang chờ đợi lí do diệt trừ nhóc. Mà anh, thật sự không muốn ngày đó đến chút nào.

Dara dừng chân trước Mochi. Những ngón tay như bạch ngọc nhẹ nhàng nâng chiếc cằm thanh tú kia lên một chút, ép cho chàng trai phải nhìn thẳng vào đôi mắt bàng bạc của mình. Môi mỏng vẫn chầm chậm kéo ra những âm thanh trầm thấp đầy áp lực:

- Nhóc không hề muốn cô bé đó bị tổn thất tuổi thọ đâu nhỉ?

Mochi biết rằng mọi lời nói của anh lúc này là hoàn toàn vô dụng, chỉ có thể bất đắc dĩ hướng ánh mắt khẩn thiết lên mà chờ đợi. Dara vẫn tiếp tục:

- Biết càng nhiều, thì khi bắt buộc phải bị xóa đi kí ức, tuổi thọ hao hụt sẽ không ít. Anh biết rằng nhóc chỉ bất cẩn thôi, nhưng mỗi sai sót dù là nhỏ nhất bây giờ vẫn có thể khiến nhóc lãnh nhận hình phạt đáng sợ nhất của Thiên Giới. Anh là người trực tiếp giám sát nhóc, nhưng anh thật sự có chút không đành lòng nếu phải xuống tay với nhóc. Tuy nhiên, với cô ấy thì anh tự tin là mình đủ nhẫn tâm.

Nói đến câu cuối, Dara buông tay xuống, hơi thở còn mang theo sự lãnh khốc vô tình. Mochi biết rõ người anh trai này nói được là làm được. Đừng nhìn vào vẻ ngoài phóng khoáng của anh mà cho rằng anh dễ tính. Dù sao anh cũng là Đế vương tam giới trong tương lai. Nếu anh thật sự dễ đối phó thì anh cũng không thể giữ vững vị trí của mình trước hàng vạn cặp mắt tinh anh của thần dân Thiên Quốc. Con người anh, khi cần tình cảm thì vẫn rất tình cảm, nhưng đến lúc vô tình chắc chắn sẽ không thua kém bất cứ vị Đế vương nào. Anh dùng lí trí để hành động theo cảm giác của trái tim, đặc biệt là khi tình huống có liên quan đến những người mà anh xem trọng, anh sẽ không ngần ngại ra tay với kẻ khác để bảo vệ họ, dù cho cách làm của anh có thể sẽ khiến cho người thân rời bỏ chính mình. Do đó, hiện tại, Mochi chỉ có thể cúi đầu nhận tội, tự nhủ phải cẩn trọng đến mức tuyệt đối, vì một khi sai sót thật sự xảy ra lần nữa, anh không thể đoán trước được Dara sẽ làm gì tiếp theo. 

- Em hiểu rồi. Chuyện này sẽ không bao giờ tái diễn nữa...

Dara gật đầu hài lòng, giọng nói cũng dịu đi phần nào:

- Hi vọng là nhóc nhớ kĩ những gì mình vừa mới nói.

Trước khi bước ra khỏi phòng, anh còn quay lại buông thêm một câu:

- Và hi vọng nhóc biết mình phải làm gì tiếp theo.

Câu nói này khiến cho Mochi phải trầm mặc hồi lâu. Anh hiểu, Dara là đang nhắc nhở anh ý thức về thân phận của chính mình. Dù rằng vẻ bề ngoài của con người và thiên thần vẫn khá tương đồng, nhưng dù sao cũng vẫn là hai thế giới khác nhau. Giữa hai thế giới, lại luôn có một khoảng cách rất lớn. Có những sự thật hiển nhiên mà anh dù cố gắng cách mấy cũng không thể sửa đổi. Sai lầm ngày hôm qua xảy ra cũng là do anh đã quá mất cảnh giác. Dẫu là khi đó anh chỉ có chút ý muốn gần gũi với cuộc sống con người hơn, và dẫu là bọn họ không hề có ác ý hại anh, nhưng sự thật vẫn là sự thật: suýt chút nữa anh đã bị tống đến Thánh đường Thiên giới.

Và, còn chưa kể đến... cô ấy nữa...

Việc anh Dara tiết lộ thông tin cho cô ấy, chỉ có thể giải thích rằng cô ấy đã thấy cái gì đó không thể giải thích bằng logic thông thường. Dù sao thì anh ta cũng không giống như loại người sẽ tùy tiện đi rao những điều cơ mật cho người khác chỉ để phạt anh.

Mochi khe khẽ thở dài. Thời gian qua, có lẽ anh đã quá buông thả rồi. Xem ra, anh vẫn nên tập trung vào công việc thì hơn. Cái mạng này, nói lớn không lớn nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, nhưng khi đối diện với Chúa quỷ Lucifer khủng bố tàn ác thì việc anh có còn giữ được nó hay không cũng là một câu hỏi không hề đơn giản...c trắng chỉ để làm một chiếc bánh hoàn hảo theo ý anh.