Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 137




Đôi bàn chân mảnh mai còn chẳng kịp mang lấy dép, Izu cứ thế chạy băng băng vô định trong đêm. Gió lạnh lại một lần nữa thừa dịp ùa đến từng cơn rét mướt, thoáng chốc đã nhuộm tái gương mặt đỏ bừng của cô gái. Cô không thể ở nơi đó thêm một giây phút nào nữa, vì nơi đó... còn nguy hiểm gấp bội cái không gian ma quái mà Shippo đã đưa cô đến.

Con người đó... quá sức mê hoặc.

Cô sợ... Sợ bản thân lại bị mất kiểm soát.

Bây giờ, cô cảm thấy rất xấu hổ. Trời ạ! Cô trở thành kẻ háo sắc từ bao giờ vậy? À, đúng là cô cũng có chút háo sắc từ lâu, nhưng chỉ là một chút thôi mà. Bây giờ lại... đánh mất cả lý trí thế này...

Xấu hổ chết mất!

Thật không biết, sau khi tỉnh táo lại thì hắn có nhớ gì hay không, nếu có, chắc cô chỉ có nước độn thổ.

Chạy còn chẳng được bao xa, hai chân cô đã rã rời, phần vì cái lạnh xâm nhập, phần vì cái mệt cũng ngấm. Cô đã hoạt động như con thoi suốt đêm nay rồi còn gì. Tất cả chỉ vì... con người ấy, vậy mà hắn... lại gọi tên một người con gái nào đó, không phải cô.

A... Mà tại sao cô lại khóc nhỉ? Cô có lí do gì để buồn đâu!

Đúng rồi, có lẽ cô buồn vì bản thân bị lừa gạt thôi. Raizusa là tên con gái. Một người con con gái nào đó hắn đã quen biết từ lâu. Hắn ta... vốn dĩ là con trai chính hiệu, nhưng hắn lại nói dối là không thích con gái. Mặc dù hắn không có trực tiếp nói với cô như thế, nhưng hắn có bao giờ thanh minh về giới tính của mình đâu.

Có lẽ... hắn cảm thấy nữ sinh xung quanh là phiền phức.

Có lẽ... hắn không muốn bất cứ người con gái nào đặt hi vọng tình cảm với mình.

Có lẽ... hắn yêu cô gái kia rất nhiều.

Và có lẽ... hắn chưa bao giờ xem cô là bạn.

Chuyện như thế, hắn còn chưa nói thật cho cô biết. Có thể cô cũng phiền phức quá đi, suốt ngày luẩn quẩn bên cạnh, cầu hắn dạy hết thứ này đến thứ khác...

Ừ thì, như thế đã sao chứ? Sau này cô không phiền hắn nữa là được chứ gì? Cô và hắn, không phải cũng chỉ là bạn cùng bàn thôi sao? Ơn cứu mạng của hắn, cô sẽ không bao giờ quên, trước sau gì cũng phải cố gắng trả đủ. Sau đó, lại là bạn cùng bàn, có gì phải lo lắng đâu chứ?

Vậy mà... Vậy mà tại sao, cô lại cảm thấy hạnh phúc khi hắn tỏ tình...

Vậy mà tại sao... bây giờ cô lại cảm thấy đau như thế?

Đôi chân nhỏ lảo đảo như sắp ngã. Cô gái cắn môi muốn bật máu, cuối cùng ngồi gục dưới một gốc cây cằn cỗi.

Từng biểu cảm trên gương mặt ấy, sự thiết tha chân thành trong đôi mắt ấy, cả hơi thở lành lạnh nhưng lại rất dễ chịu ấy nữa... Từng câu từng chữ của anh, vừa chân tình vừa xót xa, mãnh liệt nhưng vẫn không giấu được sự sợ hãi. Mặc dù biết rõ những thứ ấy không hề dành cho mình, nhưng tại sao trong tận đáy thâm tâm, cô vẫn có chút hi vọng là anh đang tỉnh táo? 

Cô đang mong đợi điều gì vậy? 

Rốt cuộc cô đang bị cái gì vậy? 

Đầu cô đã đập vào đâu mà cô không biết sao? 

Cô đâu phải là chưa từng nghe người khác tỏ tình, tại sao lần này, chỉ có lần này... là cô cảm thấy xúc động...

Tại sao, chỉ có lần này... lí trí cô bị lấn át... Lấn át tuyệt đối.

Dường như cô không còn là cô nữa.

Không thể nào.

Chẳng lẽ... cô thích hắn sao?

- Chị làm gì ở đây?

Một giọng nói bất ngờ vang lên. Izu giật mình ngước lên, liền bắt gặp ngay hình ảnh của một người mà cô không hề nghĩ là sẽ gặp ở thời điểm này:

- R... Rashu - kun?

- Tôi đang đợi chị trả lời đấy!

- Ưm... Chị... đang hóng mát thôi.

Izu bối rối quay mặt đi, nhanh tay lau hết những giọt nước mắt còn lửng lơ trên má.

- Không đến lượt chị gạt tôi đâu. Hóng mát ở cái nơi này lúc ba giờ sáng à? Chị sắp thành cục băng tới nơi rồi.

- Em cũng ở đây giờ này thôi, tại sao chị lại không được?

- Không đến lượt chị so sánh với tôi!

Rashu nhíu mày, tiếp tục giữ cấu trúc câu cửa miệng cực kỳ ngang ngược:

- Tôi có xuống Địa Ngục vào giờ này thì cũng chẳng sứt mẻ gì đâu, nhưng chị chỉ cần lang thang chút nữa thì cái xương cũng chẳng còn. Chị có biết lúc này là giờ thịnh của ma quỷ không?

Izu nghe cậu nói mà rợn hết cả tóc gáy, nhưng ngoài miệng vẫn cố nói cứng:

- Thời đại... gì rồi, em còn mang ma quỷ ra dọa chị. Chị không...

- Anh ta tỉnh rồi phải không?

- H... hả? À, hắn...

- Và hình như có chuyện gì không ổn. Chẳng lẽ, anh ta chưa trở về trạng thái bình thường?

- S... sao em biết?

- Có gì mà khó đoán. Đột nhiên chị lao ra đây trong thời điểm này, hẳn là có gì đó không như dự kiến xảy ra rồi. Anh ta có gọi chị là Rai hay Raizusa không?

-... Cái này... Ừ thì... có.

- Trở về ngay!

-...

- Nếu chính xác là chị bỏ anh ta ở lại ở trạng thái đó, chị phải lập tức trở về ngay.

- Tại sao chứ? Không phải bây giờ nên đi báo cho anh Dara sao?

- Ngốc! Bây giờ chỉ có chị mới cản được anh ta lại thôi. Tin tôi đi, chỉ cần là chị thì anh ta sẽ không tổn hại chị đâu. Đợi đến lúc anh ta thực sự nổi điên thì cả quả núi này có bị anh ta san bằng cũng không phải chuyện bất ngờ đâu Rai ạ!

Rai!

Lại là Rai!

- Cả em nữa, sao ai cũng gọi chị là Rai vậy? Chị không phải là... Á!

Lời còn chưa nói hết, cả người cô đã bị cậu nhấc bổng. Rashu chẳng thèm nghe cô phân trần thêm lời nào nữa, trực tiếp vác cô trên vai chạy băng băng về phía phòng Mochi khiến cô sợ hãi la oai oái:

- Em làm cái gì vậy? Trời ạ, máu dồn lên não chết chị đó! Thả chị xuống! Chị không quay lại đó đâu! Chị còn muốn sống...

- Chị muốn gọi cả khu nam sinh thức giấc à?

Chỉ một câu, lập tức khiến cho Izu im bặt. À không, chưa hẳn là im bặt, cô gái vẫn cố gắng hoạt động cái miệng một cách bớt ồn ào nhất có thể:

- Tại sao lại muốn chị ngăn hắn ta lại? Rõ ràng em rất mạnh mà!

-...

- Này, làm sao chị có thể ngăn được hắn nếu anh Dara không làm được chứ?

- Cả em nữa, không phải em rất mạnh sao? Ái da...

"Bịch" một tiếng, Izu bị thả xuống không thương tiếc, vị trí là ngay trước cửa phòng Mochi.

- Vì tôi hay tên anh trai đáng ghét ấy đều không phải là Rai! Chị không tin tôi thì cứ việc bỏ đi. Anh ta có phá nát ngọn núi này thì chúng tôi cũng chả chết được đâu, nhưng thể loại con người yếu đuối thì... Hờ, chị tự hiểu nhé Rai!

Nói rồi, Rashu nhún chân một cái đã biến đâu mất dạng, để lại Izu còn đứng lóng ngóng không biết nên làm thế nào cho phải.