Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 119




Izu quay đầu nhìn sang. Là Jun. Jun đứng ngay cạnh Sal và Dara, một tay vẫy vẫy liên hồi, tay còn lại vẫn không quên giữ rịt lấy cánh tay Sal. Còn có cả Shippo đang kéo lê theo đống hành lý lủ khủ đằng sau. Vừa nhìn thấy Mochi, cậu liền bày ra bộ dạng thảm hại đầy ủy khuất:

- Mochi - sama a a a... Shippo bị ngược đãi trong lúc ngài vắng mặt nè. Ngài phải đòi lại công bằng cho Shippo...

Mochi hờ hững liếc qua kẻ đang ăn vạ kia một cái, nhàn nhạt lên tiếng:

- Hành lý của ta ở cốp xe sau. Nhớ cất xe vào gara luôn nhé!

Dứt lời, Mochi bước ngang qua Shippo không ngoái đầu lại một cái. Izu chỉ có thể dở khóc dở cười. Hắn vẫn phũ với fan ruột của mình như thế, còn Shippo thì vẫn bám rịt lấy anh một cách vô điều kiện. Xem kìa, rõ ràng là em ấy tiếp tục bị sai vặt nhưng lại tỏ vẻ vui mừng thế kia. Cứ nhìn cặp mắt sáng rỡ ấy là hiểu, chắc chắn em ấy đang cho là mình đang lập công chứ không phải bị lợi dụng.

Izu chỉ còn biết chép miệng rồi bước theo sau Mochi đến chỗ anh em nhà Tian. Càng đến gần, Izu càng không giấu nổi vẻ cảm thán trên gương mặt.

Họ... thật đẹp.

Người ta nói người đẹp vì lụa, nhưng với họ, trang phục chỉ là thứ để tôn lên nét đẹp ngoại hình vốn dĩ đã quá hoàn hảo của họ. Hôm nay Dara khoác lên người một chiếc áo khoác dạ màu đen dài quá gối, kết hợp với chiếc áo len trắng cổ lọ và quần tây đen phủ gần hết đôi giày da bóng bẩy. Cặp kính đen bản to mà anh đang mang không hề khiến cho vẻ tà mị của mình bị che khuất, trái lại còn làm cho anh cuốn hút lạ thường. Sal cũng khoác hờ một chiếc áo khoác dạ màu xám trên vai, bên trong là áo sơ mi trắng, quần tây đen, giày đen giống như Dara, tuy nhiên, nhìn kiểu gì thì nhìn, dù rằng anh em nhà họ có ngoại hình khá giống nhau, nhưng Sal trông vẫn hiền hòa hơn ông anh trai mấy bậc. Cũng là nụ cười, nhưng nụ cười trên môi Sal có thể biến anh thành thiên sứ, còn nụ cười của Dara... 

Chậc, thất lễ quá... Trông anh ta cứ đểu cáng kiểu gì ấy...

Đây chỉ là một nhận xét thoáng qua. Xin nhắc lại, đây chỉ là một nhận xét thoáng qua của Izu. Tuy nhiên, có ai đó lại quá ư là nhạy bén với suy nghĩ của người khác về mình. Nụ cười trên môi Dara hơi cứng lại một chút, cuối cùng đành phải tắt đi, trong lòng vẫn tự hỏi: "Chẳng lẽ mình trông khó tin đến vậy sao?"

Thấy hai anh chị khóa trên từ xa bước đến, Jun mỉm cười đầy hào hứng:

- Izu - chan, chị đi chung với em luôn nhé. Phi cơ cũng đã sẵn sàng rồi, vé đặc biệt luôn đấy, đảm bảo là phục vụ cực kỳ chu đáo luôn.

Jun nở nụ cười tươi như hoa, chiếc váy khoét vai màu xanh nhạt xúng xính theo từng cử động của cô gái. Hôm nay Jun búi tóc cao lên hai bên, được cố định bởi hai chiếc cột tóc ren xinh xắn và những món trang sức tóc lấp lánh, vài lọn tóc mái thả tự do chạm xuống chiếc cổ thiên nga trắng ngần, thỉnh thoảng lại hé ra đôi hoa tai óng ánh kiểu dáng trang nhã càng tôn lên vẻ cao quý nơi cô. Với vẻ đẹp vừa trong sáng lại vừa quý phái thế này...

Chả trách... Chả trách sao... nam sinh trong trường cứ thay nhau trồng cây si cô bé này.

Izu nghe Jun đề nghị, không khỏi ngạc nhiên mà nhướng mày lên một chút:

- Ủa, không phải là tận năm giờ chúng ta mới xuất phát sao?

- Nhà tài trợ lúc nào cũng có đặc quyền!

Dara thản nhiên trả lời thay cho Jun, theo thói quen lại vẽ nên cái "nụ cười đểu cáng" vừa mới tắt chưa đầy ba phút. Đoạn anh quay lưng bước đi. Jun và Sal cũng theo chân anh. Mochi không chút ngần ngại nắm lấy bàn tay thon gọn của Izu kéo nhẹ:

- Đi thôi!

Izu bị bất ngờ, còn chưa kịp phản ứng gì thì tay đã nhận được một cỗ lành lạnh kéo đi. Trái tim cô đột nhiên đập loạn trong lồng ngực. Dường như vừa có một luồng điện chạy dọc qua người.

Cảm giác này... thật lạ.

Trước đây, ngoài anh trai ra, cô không để cho bất cứ người con trai nào chạm vô người mình, kể kể cả Kofu, nhưng từ khi gặp Mochi, có phải là những tình huống ngoại lệ xảy ra quá nhiều rồi không?

Và hoàn cảnh bây giờ, cô phải giải thích như thế nào đây?

Tay anh lạnh, nhưng sao cô lại cảm thấy cái lạnh đó thật dễ chịu. Cô không hề có bất cứ cảm giác bài xích nào với anh. Là anh kéo cô đi, nhưng lực tay anh không làm cô đau, cũng không khiến cho cô phải đi theo quá nhanh.

Cô cảm thấy, bàn tay anh... thật dịu dàng.

Cô chẳng biết từ đâu mà mình lại có những suy nghĩ như thế này nữa.

Dường như, cô chẳng còn quan tâm đến logic nữa rồi.

Hôm nay, anh vẫn giữ nguyên phong cách ăn mặc như lần đến nhà cô họp mặt Hội học sinh. Cũng cái cây trắng ấy, cũng thêm cái áo khoác trắng ấy, chỉ khác một chút là lần này có combo thêm cái kính mát cài trước cổ áo thôi. Tuy nhiên, Izu vẫn có nhận định rằng màu trắng hợp với anh nhất. Có cảm giác như nếu anh mặc đồ màu khác, anh... sẽ không đẹp như vậy nữa.

Nét đẹp của anh lạ lắm. Anh luôn khiến cho người ta xa cách, nhưng khi tiếp xúc được với anh rồi, người ta lại cứ bị cuốn hút mãi thôi. Anh chẳng bao giờ nói chút gì về gia đình hay quá khứ của mình, nhưng tính cách khác biệt của anh, sự hoàn hảo quá mức nơi anh khiến cho người ta không nén nổi tò mò. Anh không thích lo chuyện bao đồng, nhưng nếu có người nào gặp phải khó khăn đến tìm tận nơi, anh vẫn sẵn sàng giúp đỡ. Anh thờơ, anh lãnh đạm, nhưng anh không ích kỷ. Anh cao ngạo, anh kiêu kỳ, nhưng anh không kiêu căng. Anh... trông có vẻ như rất bí ẩn, nhưng anh thực thuần khiết...

Tựa như tảng băng đơn độc trôi lững lờ trên mặt biển, lạnh lẽo nhưng xinh đẹp...

Nét đẹp của sự nhận thức rõ ràng về bản thân. 

Và cái thứ hàng rào lạnh lẽo ấy khiến cho người ta chỉ dám nhìn ngưỡng mộ mà không dám lại gần. Dần dần, tảng băng ấy chỉ có thể trôi nổi một mình...

Đột nhiên Izu ngây người ra. Sao bây giờ cô mới nhận ra nhỉ?

Anh... Với cái bóng lưng đó...

Trông anh thật cô đơn.

Tự nhiên Izu lại cảm thấy không đành lòng. Cô muốn xua tan sự cô đơn ấy...

Bước chân Izu chợt nhanh hơn một chút, vừa đủ để đi ngang tầm với Mochi. Chàng trai hơi ngạc nhiên nhìn sang:

- Tớ đi nhanh quá sao?

Izu lắc đầu:

- Chẳng qua là tớ không muốn đi sau cậu thôi!

Mochi chớp mắt hai cái, rồi tiếp tục tiến lên phía trước. Khóe môi anh không cong lên, nhưng hình như dưới đáy mắt màu hổ phách ấy vừa ánh lên nét cười.