Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 115




Rồi tuần lễ thi cử cũng đến. 

Phải nói, đối với học sinh thì thời gian này nó dài như một cuộc trường kì kháng chiến vậy. Bởi lẽ, lúc đó, ai cũng chìm trong trạng thái căng thẳng, khẩn trương, thần kinh không khác nào dây đàn, có thể "phựt" bất cứ lúc nào. Trong môi trường học tập gắt gao của ngôi trường Kokka đứng nhất nhì cả nước thế này, mỗi buổi thi lại càng trở nên đáng sợ hơn. Không có cách gì để học sinh có thể luồn lách mà gian lận cả, mà sau khi kết quả cuối đợt thi được công bố, bất cứ học sinh nào có điểm số không đạt yêu cầu đều sẽ bị kỉ luật rất nghiêm, thậm chí còn có thể bị đuổi học. Vì lí do này, Izu thật không khỏi lo lắng thay cho Dara. 

Nghe đâu, sau khi Sal trở lại, Dara đã xin phép được kiểm tra lại tất cả các cột điểm còn thiếu trong khoảng thời gian "giả mạo" đã bỏ lỡ. Việc anh ta thành công khiến cho Izu thầm cảm thán. Rõ ràng ai cũng khẳng định là anh ta trốn học, vậy mà cuối cùng thầy cô vẫn đồng ý cho anh kiểm tra riêng, hoàn toàn không có bất kì lời trách cứ nào, cũng không có hình phạt cảnh cáo này dành cho anh.

Tuy nhiên, việc đó không làm Izu quan tâm lắm. Thứ cô đang chăm chăm quan sát bây giờ là màn hình sáng choang rộng cả chục mét trên bục giảng.

Đó, chính là bảng thông báo kết quả học tập trong thời gian qua của lớp 12A1.

Izu hít sâu một hơi, hoàn toàn chăm chú vào từng hàng chữ trên màn hình. Kết quả khiến cho cả lớp phải ồ lên một tiếng. Cái tên đỏ chói đầu bảng chính là Yan Mochi!

Điểm của Mochi là điểm tuyệt đối. Con điểm toàn vẹn hoàn hảo đến mức không thể hoàn hảo hơn.

Và tiếp theo, là tên Tian Sal.

Điểm của Sal, vẫn là điểm tuyệt đối.

Như thế, Mochi và Sal đồng hạng nhất.

Kế đến mới là tên của Izu. Cô cũng đạt được vài môn có điểm tuyệt đối, nhưng đạt hết tất cả các môn? Xin lỗi, cô dù sao cũng vẫn là con người, không phải quái vật.

Kết quả xếp hạng top đầu lớp thế này thật ra đều nằm trong suy đoán của nhiều học sinh, tuy nhiên, trong đó không có Izu. Cô không buồn bã vì bản thân vẫn bị rớt hạng sau hai thành viên mới, nhưng cô thật sự bất ngờ trước những con điểm tuyệt đối của Sal.

Không, nói chính xác hơn là của Sal và Dara.

Cô có thể khẳng định rằng, chế độ canh thi và kiểm tra của trường cực kỳ gắt gao, chắc chắn không ai có thể gian lận được. Như vậy, nghi ngờ của cô là đúng sao?

Sau buổi báo điểm ngày hôm ấy, Izu gấp rút chạy về nhà mở laptop ra đăng nhập vào trang mạng của trường để xem kết quả các lớp khác. Hay nói chính xác hơn là lớp 12A12.

Hạng nhất, không phải là Dara.

Anh ta nằm tà tà khoảng giữa lớp, nhưng điểm số của anh khiến cho Izu không khỏi sửng sốt.

Tất cả, đều tròn vẹn một con số năm mươi, con số sát ván, cho phép học sinh tiếp tục học ở 12A12 nhưng không bị gánh hình phạt kỉ luật của nhà trường.

Không cần nhắc đến những con điểm kiểm tra thay cho Sal, nội chỉ xét đến việc tính toán điểm chính xác từng li thế này, Izu cũng đã có thể kết luận:

Tian Dara là một con cáo già thích ngụy trang.

Nếu như anh ta học đúng sức của mình, sẽ không có gì đáng ngạc nhiên khi 12A1 tiếp nhận thêm một thành viên mới. Và thành viên đó, chính là SSS thứ ba. Mà cho dù là 12A1 cũng chưa chắc có thể đo lường được hết sức mạnh IQ của con người này.

Chẹp! Có vẻ như cô đã thông suốt phần nào về vấn đề anh ta không bao giờ phải nhận bất cứ hình phạt kỉ luật nào của nhà trường. Mặc dù trường gắt gao, nhưng đối với những thiên tài, họ vẫn có những thái độ thiên vị thấy rõ.

Tự nhiên Izu chợt nhớ về ngày đầu tiên gặp Mochi, hắn ta đã khẳng định trong trường này vẫn có người giỏi hơn hắn. Giờ nghĩ lại, người có thể khiến cho Mochi kính nể như thế, nếu không phải anh Dara thì còn là ai được nữa?

Xem ra... Xem ra cô nghi ngờ không sai. Nhà Tian toàn là quái nhân. Thế thì ngay cả cô bé Jun đáng yêu cùng cậu Shippo suốt ngày quấn lấy Mochi như cún con kia, chưa chắc sức học của họ đã dừng lại ở mức độ A6.

Vậy tại sao họ lại phải ép mình như thế chứ?

Cô thật sự đoán mãi cũng không ra được động cơ của họ.

---

Vào một ngày đẹp trời, khi cả trường được cho nghỉ xả hơi ở nhà sau kì thi đầy căng thẳng thì Sal lại lót tót mò lên, à không, thảnh thơi tìm đến câu lạc bộ Hóa học. Dù trường cho phép nghỉ học, nhưng những con người yêu Hóa vẫn rất hăng hái đến đây học tập, trong đó có cả Sasaki Maru, lớp trưởng 10A6 nữa. Trông thấy Sal, đôi mắt cậu ta chớp mấy cái đầy ngạc nhiên. Chỉ cần như thế thôi cũng đủ để biết được trong khoảng thời gian Dara thế vai Sal, anh ta đã chẳng thèm lết xác đến đây lấy một lần.

- Em còn tưởng anh nghỉ luôn rồi chứ!

- Cảm ơn đã quan tâm anh!

Theo thói quen, Sal lại cười tươi đầy lạc quan khiến cho Maru cũng chỉ biết lắc đầu. Buổi học cùng Club ngày hôm đó vẫn diễn ra rất bình thường. Rất bình thường, cho đến khi kết thúc.

- Em pha xong ba chai dung dịch bạc nitrat theo đúng nồng độ rồi nha chị!

Maru huơ huơ tay thông báo cho Leader Club. Chị Leader cũng vui vẻ gật đầu hài lòng:

- Em xếp lên kệ bên trên kia cho chị nhé. Giúp chị xếp những lọ dung dịch của các bạn nữa. Buổi sau chúng ta sẽ sử dụng những dung dịch này để tiếp tục học qua bài mới nha.

- Vâng, chị cứ để đó cho nhóm em. Mọi người về trước, em ở lại trực nhật luôn cho.

Nói xong, Maru mới sực nhớ nhóm của cậu không chỉ có mình cậu. Cái tính bao đồng của lớp trưởng 10A6 không biết đã ngấm vào máu tự lúc nào rồi. Cậu quay lại, cười gượng:

- Anh... có bận gì không? Để em dọn dẹp luôn cũng được.

- Không sao! Anh cũng đang rảnh rỗi.

Sal mỉm cười rồi tự giác bê một khay dụng cụ đi rửa ở ngay lababo cạnh đó, trong khi cả club đang lục tục ra về.

- Cảm ơn, senpai! 

Nét cười của Maru cũng bớt gượng gạo hơn. Nụ cười của đàn anh này... quả thật luôn khiến người ta thoải mái. Anh ta thật khác với những người đồng trang lứa.

Giống như một cơn gió man mác, trầm ổn và vô định. 

Mọi thứ xung quanh anh ta dường như trở nên tĩnh lặng đến lạ thường.

Nét bình yên này, Maru chưa từng thấy ở một người nào khác, kể cả những người đã trưởng thành.

Chả trách... Chả trách sao... Cô ấy lại thích anh ta đến vậy...

Maru chép miệng. Cậu lại nhớ về một bóng hồng nào đó rồi.

- Đợt thi cử vừa rồi, chắc là anh vất vả lắm nhỉ? Em nghe nói là anh đạt điểm tuyệt đối.

Đúng thật là cậu "nghe nói", nhưng cái chuyện hai SSS đạt điểm hoàn hảo đã lan ầm ầm khắp trường rồi, muốn nói nó không phải là sự thật cũng khó. Sal vẫn cẩn thận rửa từng món dụng cụ thí nghiệm dưới vòi rumine, không phủ nhận cũng không khẳng định:

- Anh cũng quen rồi!

Chắc chắn là có "vất vả" rồi. Anh vừa trải qua một "cuộc kiểm tra" có liên quan đến tính mạng mà. Tuy nhiên, quả thật là anh đã quá quen thuộc.

- À, lớp em cũng có kết quả rồi. Ừm... Jun tiến bộ nhanh lắm anh. Điểm số của cậu ấy rất tốt...

Nói ra cũng thật ngại, đường đường là lớp trưởng 10A6, thủ khoa của trường trung học cơ sở trước kia, vậy mà suýt nữa cậu đã bị Jun soán cái top một. Điểm số của cậu và Jun chênh lệch rất nhỏ. Tuy nhiên, cậu không hề cảm thấy mất mặt, ngược lại còn rất vui mừng, vui mừng thay cho cô gái đáng yêu ấy. Vậy mà, cái người nào đấy chỉ nhàn nhạt "ừm" một tiếng rồi lại tiếp tục công việc của mình, hoàn toàn đóng tốt vai trò của một người đại vô tâm. Maru tự nhiên lại cảm thấy khó chịu. Cậu ngừng lại động tác, khẽ chau mày với đàn anh:

- Này, anh có theo dõi việc học của Jun không thế?