Khuynh Vũ Luyến Ái (Luyến Ái Ảo Mộng Chi Thần)

Quyển 1 - Chương 7-1




“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.” Một bóng dáng mỹ lệ lả lướt bước vào tẩm cung của Long Quân Hồ, trên khuôn mặt ả ta hiện rõ sự vui sướng.

“Hôm nay Trịnh Quý phi đến tẩm cung của trẫm làm gì?” Ông lạnh lùng hỏi, một cái liếc mắt cũng không thèm liếc ả nữ nhân đang quỳ dưới đất kia.

“Thần thiếp nghe nói thân thể của hoàng thượng mấy ngày nay không được tốt. Cho nên mới đích thân nấu canh gà cho hoàng thượng tẩm bổ.” Dứt lời, ả Trịnh Quý phi Trịnh Lan bưng một cái khay, trên đó có một bát canh nóng dâng lên cho Long Quân Hồ.

“Nếu không còn gì nữa thì ngươi có thể lui xuống. Trẫm muốn nghỉ ngơi.” Ông ngồi xuống nhuyễn tháp nhưng không hề nhìn ả dù chỉ một lần. Ngoài mặt ông không hề biểu hiện sự chán ghét nhưng bên trong ông cực kỳ chán ghét ả nữ nhân kinh tởm này.

“Vậy thần thiếp xin cáo lui.”

Đợi ả Trịnh Lan rời đi hẳn, Long Quân Hồ phân phó thái giám và thị vệ, dù cho có bất kỳ chuyện lớn hay nhỏ xảy ra trong cung cũng đều mặc kệ không được làm phiền tới giấc ngủ của ông. Đêm nay có lẽ sẽ rất dài, ông cần sự yên tĩnh…

---

Màn đêm buông xuống, kinh thành Thần Long trở nên yên tĩnh đến tịch mịch. Từ trong màn đêm đen tối xuất hiện những bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, lớn có nhỏ có, nam có nữ có. Tất cả những bóng đen ấy đều hướng về một nơi, đó là phủ thái sư Cố Trường Kiệm.

Những tiếng cười man rợ vang lên, những tiếng gào thét than khóc cũng hoà chung lại. Người gõ kẻng đêm nghe thấy âm thanh cười quỷ dị lập tức rẽ sang ngã khác mà đi. Đây không phải là lần đầu tiên gã gõ kẻng nghe thấy tiếng cười và âm thanh này, tất cả những người gõ kẻng đêm trên khắp Long Hoả quốc đều truyền tai nhau về âm thanh quỷ dị này. m thanh này chính là âm thanh của diêm la tu la, của các đại ma đầu Thất Đại Diêm Vương gia.

Máu! Máu ở khắp nơi, máu chảy khắp nền đất lạnh lẽo. Gió cứ thế rít lên và lớn dần như đang gào thét hoà nhịp cùng khung cảnh tàn khốc này. Những bóng dáng trường bào màu đen tuyệt mỹ cười ma mị đến quỷ dị, cười trên sự tàn khốc ác liệt này.

Tiếng van xin, tiếng tru tréo, tiếng la hét tức giận cũng không thể nào áp được những tiếng cười man rợ của bọn họ. Những đôi mắt màu đỏ đầy thích thú trước sự giết chóc này. Giống như những con dã thú đã quá lâu không được uống máu, đói khát đến mức độ không thể kìm chế được sự cuồng dã của mình.

Trong có một bóng dáng nhỏ với đôi mắt đỏ như máu lãnh khốc cầm thiết phiến nhẹ nhàng nhảy múa trong biển máu. Cậu khác với những người còn lại khi vận trường bào bạch y và máu đã nhuộm vạt áo của cậu thành một màu đỏ tươi tuyệt đẹp.

“Tiểu thập tam có vẻ rất thích. Hắc! Hắc! Hắc”

“Hắc! Hắc! Hắc! Sảng khoái!!!!!”

Mặc cho bọn họ chém giết, có hai bóng dáng bạch y một lớn một nhỏ khác lại đi từ tốn vào đại sảnh phòng khách nơi có đầy đủ người của Cố gia. Thân ảnh lớn ngồi xuống ghế chủ đương gia trên cao, nơi có một bóng dáng nữ nhân hồng y đã ngồi chờ sẵn từ lâu. Thân ảnh nhỏ nhàm chán ngồi xuống ghế bên cạnh bóng dáng lớn. Lúc này bóng dáng bạch y nhỏ ở ngoài kia bước vào, trên hai cây thiết phiến máu vẫn nhỏ giọt, cậu từ từ bước vào, toàn thân tỏa ra cổ hàn khí bức người. Đi ngang qua bọn người Cố gia khiến cho bọn họ khiếp sợ, nôn ói bì mùi máu tanh tưởi.

Cậu tiến lại gần bóng dáng nhỏ bạch y rồi phịch xuống đất, ôm đầu gối của hắn và nhắm mắt lại như thể mệt rồi muốn ngủ. Nhìn cậu lúc chẳng khác một con mèo con ngoan ngoãn vô cùng đáng yêu nhưng vẻ đáng yêu ấy lại không trọn vẹn bởi bạch y của cậu đã nhuộm đỏ nhuận một mảnh.

“Hãm hại đương triều thứ tướng Nguyên Thanh và cấu kết với nước khác tạo phản là một tội. Sát hại Hoàng Phủ gia tộc là tội thứ hai. Giết Thất Đại Diêm vương Hoa Vô Tình là tội thứ ba. Hại chết đương kim hoàng hậu Long Hỏa quốc Nguyên Mị là tội thứ tư. Làm loạn sơn trang của Bạch đại gia tộc là tội thứ năm. Dối vua, gian dâm sinh ra hai nghiệt chủng là tội thứ sáu. Truy sát hài tử của Đại Diêm vương là tội thứ bảy.” Một bóng đen từ bên ngoài bước vào, y bắt đầu liệt kê những tội danh mà Cố gia phạm phải. Chỉ cần phạm một tội trong bảy tội đó cũng đủ khiến cho cửu tộc Cố gia không thể tồn tại trên đời này.

Nghe những lời buộc tội của hắc y nam nhân đó, Cố thái sư lớn tiếng chống chế “Các ngươi vu khống. Bằng chứng ở đâu?”

“Muốn bằng chứng?” Rồi những bóng đen khác lập tức đi vào ném một bọc vải đen có mùi thối rửa như xác chết ngay trước mặt lão ta. Trong bọc lăn ra những cái đầu đầy máu, lão ta nhận ra đó là những kẻ đồng minh của mình.

“Bọn ta còn chưa giải quyết triệt để Cố gia của ngươi ở một nơi nào đó. Nhưng từ từ rồi cũng sẽ tới lượt bọn chúng thôi.”

“Nhân quả báo ứng, không sớm thì muộn.”

“Rốt cuộc các ngươi muốn gì?” Cố thái sư hét lớn.

Lúc này bóng dáng lớn bạch y mới lên tiếng “Trả thù.” Huynh đệ tốt Nguyên Thanh và Hoàng Phủ Cơ, thất muội Hoa Vô Tình, trên hết nữ nhân ông yêu Nguyên Mị. Đó là những người rất quan trọng đối với ông, đồng cam cộng khổ cùng ông suốt những năm tháng thơ ấu đẫm máu.

“Bọn ta không chỉ là Tứ đại gia tộc mà còn là Thất Đại Diêm vương.”

“Đáng tiếc! Bây giờ chỉ còn lục đại diêm vương thôi.”

“Ngươi biết vì sao không?”

“...” Cố thái sư sợ hãi lắc đầu.

“Vì thê tử của quan Thiên Cơ đại nhân Hoàng Phủ Cơ chính là Đại Hoa diêm vương, thất muội của sáu người bọn ta.”

Cố thái sư nghe như sét đánh ngang tai, bấy lâu nay lão toan tính mưu hại hai gia tộc Nguyên-Hoàng Phủ mà không hề biết phía sau lưng hai gia tộc này có một thế lực lớn như vậy. Nhất là Hoàng Phủ gia tộc, vị nữ nhân mà lão từng muốn thú làm thiếp thứ mười lại là người có lai lịch đáng sợ như vậy. Đúng là gieo nhân nào gặt quả đó, phụ thân lão đã gieo ác nghiệp cho nên bây giờ chính lão đang lãnh hậu quả…

“Rất nhanh thôi những gì thuộc về Nguyên gia sẽ được đòi lại.” Bạch y nam nhân lạnh lùng nói. Rồi ông vung tay lên, tất cả những kẻ trước mặt ông đều ngã gục xuống đất. Trên trán của bọn họ có một chấm đỏ rất nhỏ như kim, miệng sùi bọc, rồi toàn thân đen xì bốc mùi thối rửa. Ông đứng dậy và bước đi “Tiếp theo!”

Hồng y nữ nhân cũng đứng dậy đi theo sau ông, bạch y tiểu nam hài lay nhẹ tiểu nam hài đang gối đầu trên chân mình tỉnh dậy, rồi cùng cậu đi theo sau.

Lửa bùng cháy lớn làm cả một mảng trời sáng rực, trong gió vang vọng tiếng cười quỷ dị đến rợn người.

Đừng bao giờ đụng đến người của Tứ đại gia tộc!

Đó là câu nói được tất cả mọi người truyền miệng nhưng có một số kẻ xem thường câu nói đó và hậu quả vô cùng tàn khốc.

---

Long Hỏa quốc năm Lưu Vận thứ mười lăm, cả Long Hỏa quốc bàng hoàng khiếp sợ. Trên các cổng thành có treo một dải băng ghi kín chữ và trên các bảng tin dán đầy giấy. Tất cả đều là liệt kê tội trạng của Cố thái sư và đôi gian phu dâm phụ Trịnh Quý phi.

Và cuối cùng tang lễ của Nguyên Mị Hoàng hậu cũng được diễn ra, cả nước để tang một tháng không được tổ chức tiệc tùng. Nếu ai trái lệnh chém không nhiều lời. Không ai biết nhị hoàng tử, tam công chúa còn sống hay đã chết… Mà bọn họ chỉ nhìn thấy tứ hoàng tử trở về hoàng cung trong tình trạng trầm cảm nặng.

Đứng trên cổng thành, gió đông nhẹ nhàng thổi làm mái tóc đen của mỹ nam nhân bay phất phới. Đôi mắt nâu cô quạnh nhìn xuống kinh thành Thần Long, rồi lại nhìn về một nơi xa xăm nào đó. Sóng gió bây giờ chỉ mới tạm lắng xuống mà thôi nhưng những người thân của y cũng không còn trên đời này nữa “Mị nhi! Ta sẽ chăm sóc tốt cho hài tử chúng ta. Hãy yên nghỉ…” dứt lời, y lấy từ trong người ra một mảnh ngọc có chữ ‘Nguyên’ và nói “Hãy giao nó cho hài tử của ngươi. Một ngày nào đó hắn sẽ tìm được nàng. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ…” Ngay từ đầu y biết phía sau mình có sáu bóng dáng đang đứng, y hướng bạch y nam nhân trao mảnh ngọc bội.

Bạch y nam nhân kinh ngạc hỏi y “Từ bao giờ ngươi...?”

“Ta sớm biết tất cả.” Y thở dài.

“Vì sao ngươi…”