“Vì nàng, ta nguyện hy sinh tất cả. Vì nàng, ta nguyện sẽ từ bỏ hết tất cả…”
---
“Bạch đại ca! Đã bốn ngày rồi chúng ta không có tin tức gì về những hài tử đó rồi.” A Mị lo lắng nắm chặt ống tay áo của bạch y nam nhân trung niên, khu rừng này đối với những hài tử đó vô cùng nguy hiểm.
“Mị nhi à! Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi.” Bạch y nam nhân, Bạch Tiên lạnh nhạt đáp.
“Bạch lão gia và Mị phu nhân cứ yên tâm, bọn họ rất nhanh sẽ ra khỏi rừng thôi” Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, bước từ trong rừng ra là một tiểu nam hài mười tuổi vận y phục vải thô màu nâu sẫm. Trên tay y là một tiểu nữ hài năm tuổi toàn thân bê bết máu.
“Liên Thành?” Bạch Tiên kinh hô khi nhìn thấy tiểu nam hài và cũng vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy tiểu nữ hài trên tay y “Thi Thi làm sao vậy?”
“Nàng vì cứu nhị thiếu gia mà bị thương.” Tiểu nam hài, Sở Liên Thành đáp.
“Hài tử của ta sao?” Bạch Tiên cả kinh, vậy có nghĩa là bọn chúng còn sống. Ông tiến lại gần và xem vết thương của tiểu nữ hài, vết thương ở đầu khá nghiêm trọng “Liên Thành! Ngươi mau đem Thi Thi về nhà tranh đi. Người của ta sẽ xem vết thương cho nàng trước rồi ta sẽ đến sau.” Ông căn dặn y.
“Ta hiểu.” Dứt lời, Sở Liên Thành điểm nhẹ mũi chân biến mất trong làn gió.
Mặc dù tứ đại gia tộc võ công thiên hạ đệ nhất nhưng kinh công lại không thể sánh bằng Sở gia tộc, không chỉ kinh công thiên hạ đệ nhất mà Sở gia còn có tài nấu ăn siêu phàm. Nhưng Sở gia lại vô phúc, hậu duệ có thể kế thừa hết tất cả tuyệt học của Sở Lý Bằng chỉ có một mình Sở Liên Thành, mặc dù Sở gia có tới ba hậu duệ.
---
Sau lớp sương mù có những bóng đen mờ ảo xuất hiện, những bóng đen ấy không ai khác chính là ba tiểu hài tử lạc đường trong bốn ngày vừa qua. Người đi đầu, tiểu nữ hài Tiểu Linh cánh mũi cảm nhận được không khí trong lành, cước bộ liền trở nên nhanh hơn mà người đi phía sau là một bạch y tiểu nam hài đang cõng trên lưng một tiểu nam hài khác, thấy nàng đi nhanh hơn và cũng ngửi thấy được không khí trong lành, cước bộ cũng vì thế mà nhanh theo nàng. Trước mặt họ là màn đêm đen tối với những vì sao lấp lánh trên bầu trời, ánh trăng sáng chiếu rọi khắp thảo nguyên “Ta nghĩ rằng tạm thời chúng ta hãy ở đây. Có lẽ chẳng bao lâu nữa người của ta sẽ tìm đến đây.” Tiểu Linh nói, rồi nàng ngồi phịch xuống bãi cỏ. Mấy ngày nay đối với nàng thật sự là một cực hình rất lớn nhưng trong cái cực hình đó, nàng mới học thêm được rất nhiều điều.
Hắn đem đệ đệ mình đặt xuống bãi cỏ, rồi lấy từ trong áo ra một đoạn pháo sáng bắn lên trời. Tiểu Linh không biết hắn làm vậy là ý gì nhưng nàng mặc kệ luôn, nàng quá mệt mỏi rồi “Ngươi không sợ ta gọi người đến giết ngươi sao?” Hắn hỏi.
“Sống chết có số, bốn ngày trước ta không chết là do may mắn. Bây giờ ngươi giết ta cũng do số mệnh.” Tiểu Linh lạnh nhạt nói. Lời nàng nói làm hắn cả kinh, lần đầu tiên có người đối diện với hắn mà không hề sợ hãi, không hề lo lắng mà còn dám thách thức hắn, ra lệnh cho hắn. Trên đời này chỉ có một mình nàng mới không khiến hắn chán ghét.
Thấy trên bầu trời có pháo sáng, A Mị và Bạch Tiên cùng nhau nhìn, ông biết pháo sáng ấy lả của nhi tử mình “Người đâu? Lập tức đi về hướng phát ra pháo sáng.” chỗ đó cách chỗ ông đứng không xa lắm. Rồi ông ôm A Mị đang bị thương không thể vận công thi triển kinh công bay tới đó. Trước mặt bọn họ là ba tiểu hài tử toàn thân lấn lem bùn đất và máu, A Mị nhìn thấy Tiểu Linh lập tức nhảy khỏi lòng Bạch Tiên mà chạy tới ôm nàng “Tiểu Linh! Ta rất lo lắng cho ngươi…”
“Mẫu thân!” Mặc dù rất cảm động khi gặp lại bà nhưng nàng không quên một điều “Tiểu Hàn đâu?” Nàng hỏi. Nghe đến tên cậu, A Mị siết chặt vòng tay đang ôm nàng, bà đã cho người tìm kiếm nhưng vẫn không tìm ra được cậu. Hiểu được nổi lòng của bà, nàng không hỏi thêm nữa, lấy bàn tay nhỏ bé của mình vỗ lưng bà an ủi.
Màn cảnh tình thương mến thương làm hắn thắc mắc mối quan hệ giữa nàng và bà, giữa bà và phụ thân hắn “Phụ thân đại nhân! Người đó là ai?”
“Là A Mị, mẫu thân nàng ấy.” Ông biết hắn rất nhạy cảm và đã nhận ra được điều gì đó…
“Phụ thân hẳn là biết ta muốn hỏi gì rồi phải không?” Hắn đi thẳng vào vấn đề cần hỏi.
“Khi nào chúng ta tìm được Tiểu Hàn thì ta sẽ nói cho ngươi nghe.” Bạch Tiên nhạt nói. Hắn không nói gì thêm, chỉ hướng mắt nhìn về phía nàng. Dường như hắn đọc được trong ánh mắt của nàng một cái gì đó. Rồi hắn cõng đệ đệ mình rời khỏi đó.
---
Ngày hôm sau, Tiểu Linh tỉnh dậy thấy thân thể đau nhức, hậu quả của việc lang thang trong rừng mấy ngày nay. Nhìn cảnh vật xung quanh khá lạ lẫm, hình như đây là một sơn trang “Ngươi tỉnh rồi.” Một thanh âm lãnh băng vang lên.
Tiểu Linh nhìn thấy cạnh giường mình là cái tiểu nam hài đã ở trong rừng với mình ngày hôm qua “Ngươi có sở thích xông vào phòng người khác và nhìn họ ngủ hả?” thật là chẳng biết hắn muốn gì ở nàng.
“Và ngươi cũng có sở thích nói móc người khác nhỉ.” Sao mỗi lần ở bên cạnh nhau, nàng không thể ngừng nói những câu móc họng hắn như thế.
“Hì! Hì!” Nàng lấy tay che miệng cười khúc khích. Đây là lần đầu tiên có người làm cho nàng trở thành một người khác, thích đấu khẩu mà không hề chán.
“Ngươi biết không…” Hắn đưa tay lên, chạm vào khuôn mặt nhỏ của nàng “...ngươi cười rất đẹp, nụ cười của ngươi khiến tim ta rất ấm áp.” Thịch! Thịch! Tim nàng đập nhanh khi nghe hắn nói như vậy.
“Bạch Vũ!” Một giọng nói không kém phần lãnh băng như hắn vang lên. Bước vào là môt bạch y nam nhân tiêu soái “Ngươi mau qua xem Bạch Ngọc ra sao.”
Hắn, Bạch Vũ mặc dù muốn ở lại thêm chút nữa nhưng đệ đệ hắn Bạch Ngọc do cú sốc hôm qua mà thất thần. Quay nhìn nàng, hắn lãnh ngạo nói “Ta sẽ nói chuyện với ngươi sau.” rồi hắn rời đi.
Bạch y nam nhân, Bạch Tiên tiến lại gần cạnh giường và nhìn thật kỹ tiểu nữ hài trước mặt. Có một loại chú thuật trên người nàng, ông biết loại chú thuật này và biết rất rõ người hạ chú “Ngươi rất giống người đó.”
“Ông biết thân phận của ta sao?” Nàng khó hiểu hỏi.
“Không chỉ thân phận mà còn biết rất nhiều thứ khác liên quan đến ngươi. Nhưng đây là thiên cơ, rồi sẽ đến một ngày nào đó sẽ có người nói với ngươi.” Bây giờ không phải là lúc cho nàng biết.
Vốn là người hiểu chuyện, nàng không hỏi nhiều, chỉ nói rằng mình cần thay y phục và ông rời khỏi phòng. Tiểu Linh không rõ số mệnh đang muốn gì ở nàng. Thay y phục xong, điều nàng muốn làm đầu tiên là đến thăm đệ đệ hắn Bạch Ngọc, chắc hẳn cú sốc về cô đã biến cậu thành ra thế này. Một bóng dáng màu trắng ngồi trên giường thất thần, Bạch Vũ cho dù có nói gì thì cậu vẫn không hề phản ứng. Tiểu Linh bước vào phòng và đi nhanh đến cạnh giường, chỉ ghé sát vào tai cậu thầm thì gì đó rất lâu.
Sau đó Bạch Vũ thấy Bạch Ngọc phản ứng và nắm chặt bả vai nàng lớn tiếng hỏi “Là thật phải không? Ngươi không gạt ta?”
“Nàng ấy là ân nhân của ta, vì sao ta phải gạt ngươi chứ?” Tiểu Linh nói.
Nắm chặt bàn tay, trong đôi mắt màu đỏ của Bạch Ngọc hiện lên những tia quỷ dị, nhất định cậu phải tìm cho bằng được cô. Cho dù có lục tung cả Linh Yên đại lục này, cậu nhất định phải tìm cho ra cô… nhưng hình như mảnh ngọc bội của cậu… “Ca ca! Huynh có thấy mảnh ngọc bội màu trắng của ta không?”
“Ngọc bội gia truyền sao?” Bạch Vũ cả kinh, ngọc bội gia truyền vốn có bốn mảnh được ghép thành hai cặp. Cặp thứ nhất là của hắn có khắc Bạch Vũ và cặp thứ hai là của cậu có khắc Bạch Ngọc. Hai cặp ngọc bội này chính là vật định thân của bọn họ và lúc nào bọn họ cũng mang theo chúng bên mình. Ngày hôm qua, khi đưa Bạch Ngọc vào phòng, hắn có để ý mảnh ngọc bội màu trắng khắc chữ Ngọc không còn, chỉ còn mảnh ngọc bội khắc chữ Bạch mà thôi. Không lẽ rớt trong rừng? Không có khả năng đó, lúc hắn và Tiểu Linh đến đó, dưới đất toàn là xác những con sói, mà mảnh ngọc ấy lại khá to.
“...” Bạch Ngọc nhớ lại lúc cô ném cậu lên cành cây, hình như đai lưng của cậu bị giựt một cái khá mạnh. Không lẽ nào cô đã giựt mảnh ngọc đó? “Ca ca! Ta muốn nghỉ ngơi.” Trong lúc này, cậu cảm thấy quá hoảng loạn, cho nên cậu muốn ngủ thêm một chút nữa.
“Ừ! Nghỉ ngơi đi!” Bạch Vũ đặt tay lên đầu cậu ôn nhu nói. Rồi quay qua nhìn nàng, đứng lên nắm lấy tay nàng đi ra khỏi phòng.
“Ngươi muốn đưa ta đi đâu?” Tiểu Linh không hiểu hắn muốn đưa nàng đi đâu.
“Theo mật thám của ta báo lại, xung quanh sơn trang này còn có hai ngôi nhà tranh khác. Có khả năng một trong hai ngôi nhà đó có người ngươi cần tìm, hoặc có thể là cả hai. Bộ ngươi không muốn đi tìm sự thật sao?” Bạch Vũ đáp, rồi đưa nàng đến chuồng ngựa, hắn huýt sáo một cái, một con hắc tuấn mã đạp mạnh cửa chuồng phóng ra. Điểm nhẹ mũi chân, hắn ôm nàng vào lòng và phóng lên lưng ngựa mà không hề gặp bất kỳ khó khăn nào, đơn giản một điều khi lên năm tuổi phụ thân đã dạy cho hắn cưỡi ngựa và con hắc tuấn mã này chính là do phụ thân tặng hắn lúc sinh thần “Giữ ta thật chặt.” Dĩ nhiên hắn không quên căn dặn nàng phải giữ chặt hắn, bằng không sẽ rất dễ té nha.
Vốn dĩ môn cưỡi ngựa là môn nàng tệ nhất, ngay lập tức nàng đã ôm chặt lấy hắn không buông. Gì chứ… có bao nhiêu cách để đi, sao lại chọn cưỡi ngựa cơ chứ? Nhìn ra được nổi sợ của nàng, hắn cười thầm trong lòng. Một người lãnh ngạo như nàng mà cũng biết sợ sao? Nhưng thân thể nàng rất ấm áp và có mùi hương tử liên ngọt ngào. Hắn chỉ muốn chìm đắm trong ôn hương này mà thôi… Mùi thảo dược từ người hắn phát ra, rất dịu nhẹ, dường như nàng không hề ghét mùi hương này… cũng như không hề ghét hắn…
Thảo nguyên rộng lớn, gió dịu mát thổi xen lẫn tiếng vó ngựa. Bạch Vũ cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, hình như hắn đã từng thấy ở đâu đó rồi… những hình ảnh kì lạ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn. Một nữ nhân có đôi mắt xanh, tóc vàng đang ôm thân thể một nam nhân tóc trắng, mình đầy máu me mà gào khóc thảm thiết. Vì sao nữ nhân ấy gào khóc? Mà nam nhân kia sao giống…
“Vũ!!!! Cẩn thận!!!!” tiếng hét của Tiểu Linh làm cho Bạch Vũ choàng tỉnh. Trước mặt bọn họ là cái cây lớn, hắn nắm chặt dây cương để thắng ngựa lại nhưng quá muộn rồi. Ngựa hất mạnh cả hai khỏi lưng nó, Bạch Vũ ôm chặt Tiểu Linh vào lòng rồi cả hai cùng rơi mạnh xuống đất lăn mấy vòng.
Tuy rằng thân thủ của hắn rất cao nhưng bị hất đột ngột và mạnh như thế khiến hắn cũng bị thương khá nặng. Tiểu Linh tuy được thân thể che chắn nhưng do lăn nhiều vòng cũng bị xây xát không ít, ở ngay trên trán bên phải có một vết thương khá nặng và máu chảy khá nhiều “Tiểu Linh! Ngươi không sao chứ? Trả lời ta đi?” hắn hốt hoảng vỗ vỗ mặt nàng.
“Ta không sao…” nàng mờ mịt mở mắt ra, mặc dù đầu mình bị thương nhưng nàng vẫn lo lắng cho hắn. Bởi hắn đã dùng thân mình để che chắn cho nành “Ngươi có sao không?”
“Chỉ xây xát và gãy mấy cái xương sườn thôi.” hắn đáp, mặc dù nàng cũng bị thương như hắn nhưng nàng lại không màn tới mà lại lo lắng cho hắn làm tim hắn có chút ấm áp đan xen. Lấy từ trong người ra một lọ thuốc, đổ ra tay hai viên và đưa cho nàng một viên “Uống đi, đây là thuốc do ta bào chế có khả năng phục hồi vết thương trong một ngày.” rồi hắn xé vạt áo của mình của mình băng bó vết thương cho nàng. Lần đầu tiên trên đời ngoài A Mị và Tiểu Hàn quan tâm chăm sóc nàng ra thì hắn chính là người thứ ba có thể đặt chân vào tim nàng và khiến nàng buông bỏ mọi sự đề phòng. Có lẽ nào nàng đã động tâm với hắn?
“Tình cảm ngọt ngào nhỉ?” trong không gian yên tĩnh bỗng vang lên tiếng nói cợt nhã. Cả hai người họ dáo dát nhìn xung quanh để tìm ra nơi phát ra giọng nói, nhưng tuyệt nhiên không thấy bất kỳ ai. Giọng nói ấy lại vang lên lần nữa “Các ngươi muốn tìm gì ở đây?”
Tiểu Linh không ngần ngại liền lên tiếng hỏi “Các hạ là người nơi này?”
“Nếu phải thì sao?”
“Vậy các hạ có biết một tiểu nữ hài nào gần đây không?” Nếu là người ở đây hẳn y biết cô.
“...” chủ nhân giọng nói im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng hỏi “Ngươi có quan hệ gì với muội ấy?”
“Nàng ấy chính là ân nhân cứu mạng ta.” Tiểu Linh đáp.
Lúc này từ trên những cành cây cao nhảy xuống là một tiểu nam hài mười tuổi vô cùng tuấn tú lãng tử và y hỏi “Các ngươi không phải là người ở sơn trang kia sao?”
“Ta chỉ là khách.” Nàng đáp, rồi chỉ tay qua hắn “Còn hắn là thiếu chủ của sơn trang đó.”
Nghe đến đó, tiểu nam hài lập tức quỳ xuống đất hành lễ “Sở Liên Thành không biết là Tam thiếu gia quá bộ, đã thất lễ với ngài.”
Người của Sở gia sao? Hắn đã từng nghe qua Sở gia có một truyền nhân về kinh công đệ nhất thiên hạ, cho dù là người của tứ đại gia tộc cũng không thể bằng với y. Vậy ra đây chính là truyền nhân mà mọi người nói đến, cũng phải thôi! Khi nghe tiếng nổ trong rừng hắn cảm thấy có một bóng người lướt nhanh qua và bay thẳng vào sương khói đó. Tiểu Linh có chút cả kinh, thân phận của hắn có vẻ rất đặc biệt “Ngươi rốt cuộc có thân phận ra sao?” nàng hỏi hắn.
“Bạch gia Huyền Vũ.” Hắn đáp.
“Tứ đại gia tộc sao?” Nàng kinh hô, không ngờ thân phận của hắn lại vô cùng đặc biệt như thế. Phải nói là đặc biệt đến khó tưởng tượng “Ta thật ngạc nhiên đó nha.” Khác với suy nghĩ của hắn, nàng chẳng hề sợ hãi khi nghe thấy thân thế của hắn. Mà ngược lại nàng còn thú vị cười trộm. Không biết thân phận thật của nàng là gì? “Tiểu nữ hài đó là muội muội ngươi phải không?” Tiểu Linh hỏi Sở Liên Thành.
“Phải! Muội ấy là tiểu muội ta.” Sở Liên Thành đáp.
“Ta muốn gặp muội ấy.” Nàng chỉ nói năm chữ đó rồi quay nhìn hắn, cả thân thể hắn cũng đầy thương tích rồi “Nơi đó có xa lắm không?” Nàng hỏi bâng quơ.
“Không xa có thể đi bộ.” Sở Liên Thành nói.
“Vậy ngươi có thể đi bộ không Vũ?” Nàng hỏi hắn, không biết cú ngã ngựa vừa rồi hắn có bị làm sao hay không. Nhìn thấy Bạch Vũ lắc đầu biểu thị ý không sao, hắn có thể đi bộ tới đó được. Thấy nàng quan tâm hắn như thế khiến cho tim hắn đập nhanh và ấm áp vô cùng, hắn nắm lấy tay nàng và cùng nhau bước đi. Khoảnh khắc này hắn sẽ nhớ mãi, nhất định sau này hắn phải có được nàng.
Trước mặt bọn họ là một ngôi nhà tranh và có rất nhiều ám vệ đứng canh gác, Bạch Vũ biết người đến là phụ thân mình. Chẳng lẽ phụ thân có mối quan hệ với Sở gia sao? Bước vào nhà, hắn nhìn thấy hai lão nhân đang ngồi uống trà với nhau và một tiểu nữ hài đầu băng bó đang chạy nhảy múa hát bên cạnh. Tiểu Linh nhận ra tiểu nữ hài kia chính là Sở Thi Thi, ân nhân của nàng “Thi Thi?” Nàng kinh hô gọi cô nhưng hình như cô không quan tâm lắm đến nàng.
“Ngươi có gọi, Thi Thi cũng không chú ý tới đâu vì con bé đã mất trí nhớ tạm thời rồi.” Bạch Tiên nhấp một ngụm trà nói. Nghe Sở Liên Thành nói Sở Thi Thi đã cứu nhi tử Bạch Ngọc của ông nên mới bị như vậy. Lúc ông đến đây trên tay cô vẫn nắm chặt mảnh ngọc bội gia truyền của Bạch gia, đầu thì sưng to. Sau khi ông cho cô uống thuốc xong và cô đã tỉnh lại nhưng toàn bộ chuyện xảy ra ở trong rừng cô đều không nhớ.
Nàng tiến lại gần Sở Thi Thi và nắm chặt tay cô lại khiến cô đau hét lớn “Ngươi làm gì vậy?”
Mặc cho cô la hét, nàng vẫn nắm chặt tay cô và gằng từng chữ tên cô “Sở.Thi.Thi.”
Giọng nói của nàng, thanh âm của nàng khiến cho đầu của Sở Thi Thi đau đớn vô cùng, cô đã nghe thấy giọng nói này ở đâu rồi. Lãnh ngạo vô tình, ngây thơ ấm áp, tiểu nữ hài đó… là tiểu nữ hài đó… “A!!!!!” Cô hét lớn, đầu cô đau quá, cô không thể nhớ thêm nữa “Các ngươi đi đi, ta không muốn nghe, đầu ta đau quá!!!!!!!”