Khuynh Vũ Luyến Ái (Luyến Ái Ảo Mộng Chi Thần)

Quyển 1 - Chương 13-3




Hổ ca ca… muội đau lắm…

Hổ ca ca…

Hổ ca ca…


Bạch Hổ giật mình mở to mắt, tại sao bên tai lại có tiếng vọng của Lãnh Nguyệt? Chẳng lẽ nàng gặp chuyện gì rồi? Hắn lập tức cưỡi mây chạy đến hoàng cung Bắc Băng nhưng vừa đến trước cổng thành liền khự lại, vì sao lại có chướng khí mạnh như thế?

“Ngươi đến trễ rồi Bạch Hổ.” Một giọng nói âm trầm vang lên từ phía sau lưng hắn.

Quay lại, hắn bắt gặp hình ảnh của một nữ nhân hồng y kiêu sa, nữ nhân này cho dù trải qua muôn vạn kiếp hắn vẫn nhớ như in “Lý Nghi Huyền, Thần thú HuyềnVũcủa Viễn cổ Tử Thần?”

“Lâu quá không gặp, ngươi không hề thay đổi nhỉ. À không phải, chỉ có tam thần thú là thay đổi, còn ngươi đâu có đầu thai chuyển kiếp gì đâu mà thay đổi.” Hồng y nữ nhân, Lý Nghi Huyền cười nói.

“Bớt nói nhảm đi.” Tính cách cô cho dù trải qua bao nhiêu kiếp vẫn không thay đổi, hắn gắt gỏng.

“Ta biết ngươi đến đây là vì cái gì và muốn hỏi ta cái gì.” Cô chẳng hề sợ khi bị hắn cáu gắt.

“Nếu biết thì mau nói nhanh.” Sự kiên nhẫn của hắn cũng có giới hạn, tốt nhất cô đừng nên thách thức sự kiên nhẫn của hắn.

“Lãnh Nguyệt bị bắt và giam ở địa lao hình bộ, Độc Cô LinhVũbị trúng Cổ trùng ma, hoàng cung bị ma giới thâu tóm.” Cô nhún vai nói.

“Từ lúc nào?” Hắn hỏi.

“Lãnh Nguyệt thì ngày hôm qua mới bị bắt, Độc Cô LinhVũđã trúng độc hai tháng trước và bây giờ mới phát độc, còn hoàng cung Bắc Băng đã bị thâu tóm.” Cô một chút lo lắng cũng không có, chỉ có cười tươi như đang xem kịch mà thôi.

Bạch Hổ không muốn phí lời với Lý Nghi Huyền nữa, muốn nhanh tới hình bộ cứu người thì bị cô giữ lại.

“Ngươi nghĩ sẽ cứu được người dễ dàng sao?”

“…”

“Ngươi còn nhớ ở thế gian cũ người cầm đầu ma giới là ai không?”

“Lãnh Huyết Vô Tình?”

“Phải. Cho nên thế gian này vừa được tái sinh lần thứ ba thì hắn ta hiển nhiên đã được an bài là người mạnh ngang ngửa với một vị thượng tiên ngày trước. Hắn ta được bảo toàn trọn vẹn ký ức cho nên những cừu hận kiếp trước hắn ta nhất định sẽ trả đủ, bằng cách giết chết tiên thai và giành lấy thiên giới đang chờ chủ nhân.”

“Làm sao ngươi biết tất cả chuyện này?”

“Nếu bên cạnh ngươi có một vị thần thì bên cạnh ta có cũng một tướng công thông tuệ mọi chuyện.”

“Viễn cổ Tử Thần sao? Chẳng lẽ y đã thức tỉnh?”

“Điều đó có gì ngạc nhiên? Bọn ta thức tỉnh chỉ là chuyện một sớm một chiều, bọn ta sống ở trong ánh sáng của thế gian này dĩ nhiên sẽ biết nhiều hơn Bạch Hổ ngươi bị giam cầm ở Vô Hạn địa cảnh.”

“Ngươi…”

“Chúng ta bây giờ đang cùng trên một con thuyền, chúng ta cũng đang muốn cứu Nguyệt và LinhVũ. Tại sao lại không cùng hợp tác với nhau?”

Bạch Hổ cả kinh nhìn cô, mày kiếm nhíu chặt lại, từ xưa đến nay Viễn cổ Sinh Thần và Viễn cổ Tử Thần vốn không chung đường, vì sao lại muốn cùng hắn hợp tác?

“Ồ, Lý Nghi Huyền ở đây thì Độc Cô Bách Ngọc chắc chắn cũng đang ẩn mình ở đâu đó.” Trong không gian đen tối bỗng xuất hiện một bóng dáng nam nhân màu tím ma mị nhưng không làm cho Lý Nghi Huyền kinh ngạc chút nào.

“Viễn cổ Sinh Thần Độc Cô Thượng Thần.” Cô kinh hỉ nói.

“Ngươi vẫn còn nhớ tên ra sao?” Tử y nam nhân, Viễn cổ Sinh Thần Độc Cô Thượng Thần ha hả cười.

“Làm sao có thể quên được.” Từ trong bóng tối xuất hiện một bóng dáng nam nhân bạch y tuyệt mỹ, cậu bước tới bên cạnh Lý Nghi Huyền “Đã lâu không gặp nhị ca, Thượng Thần.”

“Hắc hắc, Độc Cô Bách Ngọc, Ngọc tiểu đệ đệ.” Độc Cô Thượng Thần vẫn không ngưng cười mà ngược lại càng phấn khích cười lớn hơn “Rốt cuộc ngươi có ý định gì? Ngươi muốn bọn ta hợp tác vì cái gì?” Nếu đã thức tỉnh thì ba mặt một lời giải quyết luôn tất cả đi.

“Mục đích của chúng ta chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Đâu cần phải nói nhiều nữa, chấm dứt lời nguyền ngay tại kiếp này và bắt đầu thời đại mới.” Độc Cô Bách Ngọc nói.

“Hắc hắc, thời đại mới, hắc hắc, ngươi nghỉ đơn giản lắm sao?” Y vẫn không ngừng cười, vừa cười vừa nói.

“Nếu không chắc chắn thì ta sẽ không dám đánh cược để gặp ngươi.” Cậu lạnh giọng nói.

Tiếng cười của Độc Cô Thượng Thần im bặt, lãnh mâu trở nên âm lãnh, y phất tay một cái không gian đột nhiên thay đổi, trước mặt bọn họ là một khu vườn trăm hoa đua nở, giữa vườn có hai cây non đang lớn dần. Độc Cô Bách Ngọc và Lý Nghi Huyền có thể đoán ra đây chính là bên trong Bạch Thành truyền thuyết, lãnh địa mà những kẻ có tà tâm và khí tức hắc ám không thể nào bước vào được. Trước mặt bọn họ lại xuất hiện thêm một cái bàn ngọc và bốn cái ghế ngọc cùng dụng cụ pha trà, Độc Cô Thượng Thần ngồi xuống nhạt nói “Tai vách mạch rừng, Bạch Thành vẫn là nơi an toàn tuyệt đối….”



Sáng hôm sau, Độc Cô LinhVũtỉnh dậy cảm thấy đầu mình đau nhức, hình như chàng đã quên cái gì đó rất quan trọng, cảm giác tay bị đè nặng, chàng nhìn xuống liền thấy một bóng dáng nữ nhân màu vàng tuyệt mỹ đang ngồi kế bên giường ngủ gật. Lục tìm trong trí nhớ của mình, chàng nhớ nữ nhân này chính là vị hoàng hậu do mẫu hậu chàng chọn, Bạch Khuynh Thành. Nhưng tại sao cô ta lại ở đây? Tại sao chàng chẳng nhớ gì cả?

Nữ nhân chợt mở mắt và nhìn chàng kinh hỉ “Hoàng thượng, ngài tỉnh rồi.”

“Sao ngươi lại ở đây? Sao ta không nhớ gì?” Đầu chàng đau như búa bổ, không thể nhớ được gì đã xảy ra.

“Hôm qua thích khách và ám sát hoàng thượng, đã bỏ độc vào thức ăn của ngài nên đã bị bắt giam ở địa lao hình bộ.” Nữ nhân y phục vàng, Bạch Thanh Tịnh sục sùi nói “Thần thiếp lo lắng cho ngài nên đã thức cả đêm chăm sóc cho ngài.”

“Thích khách là ai?” Với võ công của chàng, ngoại trừ Am Cảnh các chủ ra thì không ai có thể đánh được chàng.

“Lãnh Nguyệt.” Cô đáp.

Độc Cô LinhVũcau mày lại, sao nàng dám hành thích chàng? Chẳng lẽ vì chuyện năm xưa chàng hạ hàn độc nên hôm qua nàng mới vào cung tìm giải dược và trả thù? Nếu đã vậy chàng sẽ bắt nàng giao ra bảo tàng Thành Đô luôn “Người đâu, chuẩn bị xe ngựa di giá đến hình bộ.”

“Bệ hạ ngài vẫn còn chưa khỏe…”

“Ta đã khỏe rồi, không cần nghỉ ngơi nữa.” Chàng lạnh lùng nói.

“Nhưng thần thiếp vẫn rất lo cho ngài nên xin ngài hãy cho thần thiếp đi theo chăm sóc cho ngài.”

Độc Cô LinhVũnhìn cô, hờ hửng nói “Tùy ngươi.” rồi bỏ đi. Bạch Thanh Tịnh lập tức đuổi theo phía sau, trong lòng như mở cờ sắp được xem chuyện hay rồi.



Trong địa lao, Lãnh Nguyệt ngồi thu mình trong góc phòng giam, thật lạnh lẽo thật cô tịch, ra đây chính là địa lao mà người ta thường hay ví như đại ngục trần gian. Nhớ lại toàn bộ chuyện ngày hôm qua, nàng cảm thấy có chuyện gì đó không ổn đang xảy ra xung quanh nhưng nàng không thể lý giải được.

Bỗng cánh cửa địa lao mở ra, bước vào là bóng dáng nam nhân trường bào màu đen thân quen, nàng trong lòng kinh hỉ, chàng không sao, chàng đến để thả nàng ra. Nhưng chưa kịp phản ứng gì, nàng bị cai ngục lôi ra khỏi phòng giam và trói trên một cây cột ở phòng thẩm vấn và chàng ngồi trước mặt nàng. Đôi mắt đỏ rực lãnh khốc như lần trước nàng gặp chàng ở yến tiệc sinh thần…

“Lãnh Nguyệt.” Chàng lạnh khốc gọi tên nàng, nhấn mạnh từng chữ một cách đai nghiến “Giao bảo tàng Thành Đô ra.”

Đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực lửa kia, ra chàng đến đây không phải để thả nàng ra khỏi đây, mà đến để bắt nàng giao bảo tàng Thành Đô. Có lẽ nàng đã ảo tưởng quá nhiều rồi…

“Ngươi nghĩ im lặng không nói là ta không thể ép ngươi mở miệng ra được sao?” Chàng nhướng cao mày nhìn nàng “Người đâu, dụng hình kẹp ngón tay.”

Cai ngục cởi trói cho nàng, bắt nàng quỳ xuống và đưa hai bàn tay ra, bọn chúng đặt mười ngón tay của nàng vào những thanh gỗ và rồi hai bên trái phải có bốn sợi dây đan xen giữa những thanh gỗ, chúng nắm chặt bốn sợi dây làm cho những thanh gỗ siết chặt lại. Mười ngón tay nàng bị kẹp giữa những thanh gỗ siết chặt, đau đớn truyền đến nhưng nàng cắn chặt môi đến bật máu cũng không để mình phát ra bất kỳ âm thanh.

Hai tháng ân ái.

Hai tháng bên nhau.

Cuối cùng đổi lại cũng chỉ là trò đùa của bậc đế vương, nếu vậy ngay từ đầu đừng để nàng hy vọng rồi bây giờ thất tràn trề, nàng phút chót trở thành một con ngốc trong tay chàng. Nhục nhã…

Mười ngón tay nàng bật máu, miệng nàng cũng chảy máu nhưng nàng tuyệt đối không hé môi. Độc Cô LinhVũcảm thấy trong lòng có một loại cảm xúc kỳ lạ không diễn tả, là đau nhói là xót xa “Dừng lại, hôm nay tới đây thôi.” Dứt lời chàng đứng dậy bỏ đi. Để nàng nằm vật vả dưới nền đất lạnh lẽo, nàng không hận chàng, không oán chàng, chỉ hận mình đã tin lầm người…

Cai ngục ném nàng vào phòng giam, bây giờ nàng thật thảm hại, đường đường là một các chủ vạn người kính sợ giờ đây chẳng khác những kẻ khất cái bên ngoài kia. Mười ngón tay đau đớn, gió luồng qua khe cửa sổ thổi vào vết thương làm cho cơn đau tăng thêm, muốn nắm lại nhưng lại không thể. Nước mắt muốn rơi nhưng lại bị nàng ngăn lại, nàng sao phải khóc chứ, nàng không làm gì sai cả, nàng chỉ sai khi tin lầm chàng đã thay đổi.

Trong bụng nàng đang có sự thay đổi lớn…