Mộ Dung Khuynh Vũ là vị tiểu thư duy nhất của nhà họ Tiếu, nàng xuyên về một thời không không có trong lịch sử và trở thành thánh nữ của đỉnh Lôi Dao thuộc Lôi Trì đại lục. Tại nơi này nàng đã gặp và yêu hai người nam nhân khác nhau.
Người thứ nhất tên là Hạo Thiên Hàn, tứ vương gia nước Sa Hạo, tính cách lạnh lùng cuồng ngạo. Hai người họ yêu nhau say đắm nhưng lại phải chịu nhiều cay đắng nhưng cuối cùng cũng chẳng đến được với nhau. Họ bị bủa vây bởi những hiểu lầm và ngăn cách, cuối cùng để lạc mất nhau.
Trích đoạn 1:
Hạo Thiên Hàn lạnh lùng nói: “Nàng không có gì muốn giải thích với ta sao?”
Mộ Dung Khuynh Vũ cười nhạt, chua xót tới tận đáy lòng, hờ hững mở miệng: “Chàng đã không tin ta, giải thích sẽ có ích sao?”
Từ khi nào thì bọn họ lại trở nên xa lạ như vậy, nàng đã quá mệt mỏi rồi, nếu yêu một người là đau khổ như vậy, nàng thà không yêu.
Một người còn lại là Mặc Thanh Phong, thái tử nước Sa Mặc, lúc đó Mộ Dung Khuynh Vũ không hề đem lòng yêu thương vị vương tử ôn nhu ấm áp kia, mà chỉ muốn tìm một bến đỗ bình an sau khi đã phải trải qua một cuộc tình đầy hiểu lầm lúc trước.
Vị thái tử kia luôn luôn giữ lễ, chiếu cố nàng cẩn thận tỉ mỉ, hai người bọn họ lâu ngày sinh tình, khi có hoàng quyền và những nữ nhân khác ở hậu cung chen vào giữa bọn họ, mối tình đó cũng nhanh nhận được trái đắng.
Sau khi Mộ Dung Khuynh Vũ sảy thai đứa con lọt lòng đầu tiên của nàng và Mặc Thanh Phong, cả ngày đau buồn, không lâu sau đó thì qua đời, lúc nàng ra đi không đau không hận.
Trích đoạn 2:
Mặc Thanh Phong đau khổ nhìn Mộ Dung Khuynh Vũ thoi thóp trên giường ngọc, giọng nói giận giữ: “Có phải vì nàng không yêu ta, nên không cần đứa bé này không?”
Mộ Dung Khuynh Vũ nghe vậy, tim đau như dao cắt, nhưng nàng có thể nói gì đây, nàng không phải là không yêu hắn, mà là tim đã nguôi lạnh, nhìn thấy hắn cũng chỉ cảm thấy chán nản trong lòng
Lúc nàng hay tin mình mang thai, hạnh phúc muốn đi báo tin này cho hắn, không ngờ nhìn thấy hắn đang long phụng điên đảo cùng một phi tử khác, bị động thai khí, từ đó sức khỏe trở nên suy yếu.
Mộ Dung Khuynh Vũ nở một nụ cười đẹp đẽ, cười như lần cuối cùng nàng được cười vậy, nàng muốn nhìn người nam nhân mà mình đã từng chung sống mấy năm qua một lân cuối, người nam nhân mà nàng đã từng cho rằng là một vị phu quân tốt, cố hết sức mở miệng: “Hoàng thượng... người muốn nghĩ sao thì nghĩ... lòng của thiếp... có người hay không... mà người còn không biết... thì đó là lỗi của thiếp... kiếp này không còn gì để nuối tiếc.. . kiếp sau nguyện không gặp lại.”
Nếu có kiếp sau, nàng muốn có một trái tim lạnh lùng tuyệt tình.
Bởi vì không yêu, thì không đau.
Bởi vì không yêu, thì không hận.
Bởi vì không yêu, thì không oán, không hối.
Một kiếp sai trái, có thể trách ai, chỉ có thể trách nàng chọn nhầm người, gửi lòng nhầm chỗ.
*Note: chuyện được bắt đầu sau khi ba nhân vật chính trùng sinh, nữ chính xuyên không và trải qua một cuộc đời đầy gập ghềnh rồi mới trùng sinh, nam chính và nữ chính không nhớ rõ về kiếp trước của mình.
Chỉ có hai nhân vật nam chính và nam phụ nhớ rõ, không phải rõ một cách chân thật mà mờ ảo như một giấc mộng, bởi vì họ có chấp niệm và tình yêu quá mãnh liệt dành cho nữ chính, nên hầu như thỉnh thoảng lại mơ thấy nữ chính.
Nữ chính lúc chết không oán không hối nên khi sống lại sống một đời khác vô tâm vô phế, có lẽ vì có bài học từ kiếp trước, nên nữ chính luôn tránh ái tình như tránh hủi.
Đây là câu chuyện về hai con sói theo săn lùng một con hồ ly giảo hoạt, một khi hồ ly muốn chạy thì sói có thể bắt được nó không?
Chuyện có chút ngọt ngào, có chút sủng, có chút ngược, nhẹ nhàng ấm áp.