Khuynh Thế Thiên Tài - Gemma

Chương 63: U Diệp Thảo




- Đi nơi nào tìm ?

- U Diệp Thảo chỉ sinh trưởng nơi thổ nhưỡng ẩm thấp, gần đầm lầy cùng nơi có nhiều lá cây mục rữa, toàn thân xanh lục hơi ngả vàng, chót lá nhiều răng cưa, trên ngọn tỏa ra ánh sáng âm u màu lục tối.

Vân Lam dựa theo vốn kiến thức mà lúc trước ở Trúc Thanh Am có xem qua trong Tàng Thư Các mà nói ra đặc điểm lẫn môi trường sinh sống của loại thảo dược này, Hàn Liệt nghe nàng giải thích rất có trình tự liền cười nhẹ, hắn biết chỉ cần nói ra tên U Diệp thảo, Lam nhi sẽ biết được đặc điểm của nó, hắn thật hãnh diện về nàng.

- Như vậy làm sao tìm được nơi U Diệp thảo sinh trưởng ?

- Lúc trước ta có xem qua cuốn Dư Địa Lí, trong sách có viết vài câu về Huyễn Vụ Lâm như thế này, hướng nam có một dòng suối nước chảy đặc biệt xiết, hướng tây có một đầm lầy lớn cùng tây bắc có một vách đá sâu, ngoài mấy câu này ra tác giả không hề nhắc đến những hướng khác kể cả vùng trung tâm cũng không có giải thích.

- Tác giả nào viết nên quyển sách nát này, đã viết thì nên viết hết về Huyễn Vụ Lâm đi, chỉ viết một nửa như vậy thật là thất đức.

Tuyết Dao tức giận mắng, đến cái nơi này khắp nơi huyễn vụ độc chết người này còn có vô số nguy hiểm rình rập, lão tác giả mất nết này cũng không chịu yên phận viết hết về Huyễn Vụ Lâm để hậu nhân còn hiểu biết về nó, đằng này viết chỉ một nửa như vậy làm sao được, tìm đường đi như thế nào đây, khắp nơi mờ mờ không rõ làm sao phân biệt được đâu là hướng đông đâu lạ hướng tây.

- Không phải chúng ta có người có kinh nghiệm lịch luyện lâu năm hay sao ?

Hàn Liệt đón nhận bảy cặp mắt tìm tòi nghiên cứu đang dò xét trên người mình mà ngả ngớn cười cười.

- Thật ra ta chỉ đi được vào phía trong Huyễn Vụ Lâm một chút thôi, vùng trung tâm ta chưa hề đi qua. Bất quá nơi có đầm lầy cách đây cũng không quá xa, dựa vào phương hướng chúng ta đi hướng về bên phải hơn năm dặm nữa thì sẽ gặp được.

- Được xuất phát thôi mọi người, tranh thủ công hiệu của Bảo Hoàn Đan còn tác dụng, chúng ta phải lấy được U Điệp Thảo.

Tám người hướng bên phải đi qua, vũ khí trong tay luôn chực chờ phát động phòng ngừa bị tấn công bất ngờ, Vân Lam cùng Hàn Liệt chia ra hai bên trái phải bảo vệ sáu người còn lại, qua hơn hai canh giờ đề phòng cùng cảnh giác cuối cùng tổ đội bọn họ cũng đến được đầm lầy của Huyễn Vụ Lâm, mùi lá cây mục rữa cùng mùi tanh của bùn lầy quyện lại cho ra một mùi hương khó ngửi, đất dưới chân khá xốp phía trước chừng hai mét là trung tâm đầm lầy lúc này đang trào bọt khí như nước bị đun sôi, sôi sùng sục, bất quá huyễn vụ nơi đây loãng hơn những nơi khác còn nhìn thấy cảnh vật tốt hơn lúc ở cửa vào. Vân Lam chăm chú nhìn vào đầm lầy nàng không nhìn lầm thì bên dưới đầm có thứ gì đó ngọ nguậy, đột nhiên lúc này Thanh Tiêu kêu lên một tiếng :

- Nhìn bên kia, là U Điệp Thảo giống hệt như Vân Lam miêu tả.

Mọi người vừa quay đầu nhìn, Thanh Tiêu đã vui vẻ nhào qua vươn tay hái bụi U Điệp Thảo kia.

- Cẩn thận.

Đúng lúc này bên dưới đầm lầy tanh tưởi nhóp nháp kia một Mãng Xà đen nhánh vươn ra cái đuôi thô to của nó như roi mây vun qua đánh bay Thanh Tiêu ra ngoài, một kích kia làm Thanh Tiêu phun ra một ngụm máu nếu Dạ Minh không nhanh tay lẹ mắt đỡ được hắn thì chắc chắn vết thương sẽ càng nặng hơn.

- Gràooo xíttttt...

Hắc Mãng phẫn nộ lộ ra toàn thân khỏi đầm lầy thì ra nó là loài biến dị có song song hai cái đầu, cả hai cái đầu lúc này đều đang trừng đôi mắt màu vàng hung ác nhìn đám nhân loại to gan dám đặt chân đến địa bàn của nó, cái đuôi thô to cứ vun vẩy đập ầm ầm xuống nền đất, hai miệng to như chậu máu mở ra răng nanh chứa độc lóe lên chực chờ phun độc đến chỗ đám người Vân Lam đang đứng. Trước mắt chiến đấu là tránh không khỏi Hắc Mãng không dễ dàng buông tha cho đám người họ, tu vi của nó phải là Thần thú cấp bảy rồi tương đương Linh Huyền lục phẩm đỉnh nhưng lại có đến hai cái đầu chiến đấu với nó chẳng khác nào giao tranh với cả hai Linh Huyền lục phẩm đỉnh, khó khăn cùng nguy hiểm càng lớn hơn.

- Mọi người mau lùi lại.

Hàn Liệt hét lên rút bảo kiếm bên hông ra lao về phía Hắc Mãng, kiếm chiêu hiểm trở đầy sát khí va chạm với vảy dày trên thân Hắc Mãng tóe ra tia lửa không gề tạo ra một vết thương nào nhưng cũng làm nó tức giận thêm, thân rắn to như bồn nước lắc lư vài cái vảy trên thân đột ngột phóng ra như mưa, Hàn Liệt ống tay áo bay múa cuộn tròn huyền khí hóa thành một tấm khiên lớn chặn đứng chiêu thức tấn công của Hắc Mãng, qua hơn trăm chiêu giao tranh, Hàn Liệt ngoài việc làm cho Hắc Mãng tức giận ra chưa hề tạo ra được vết thương trí mạng gì cho Hắc Mãng. Mắt thấy thời gian Bảo Hoàn đan sắp hết tác dụng đã đến gần mà Hắc Mãng kia vẫn chưa đánh bại được, Táp Nhận liền vun đại đao to lớn quanh thân hộ một thân huyền khí kim sắc định một chiêu liều sống chết với Hắc Mãng, ngay khi hay bên va chạm vào nhau cái đầu bên trái của nó lắc lư phun ra băng tiễn dày đặc làm giảm uy lực của một kích toàn lực kia của Táp Nhận, đại đao bay múa ánh vàng do kim nguyên tố tràn lan lộ ra sự sắc bén cọ xát với lớp da dày, vảy cứng của Hắc Mãng chỉ lóe ra tia lửa nhỏ mà thôi, Dạ Minh, Cảnh Thiên Dật, Tuyết Dao cùng Cơ Phong cùng lúc nhảy lên hợp lực tấn công Hắc Mãng dọn ra một đường lui cho Táp Nhận, lúc này Táp Nhận gương mặt đỏ bừng, hàn khí từ băng tiễn kia quá lợi hại chỉ trúng có hai mũi tên đã làm huyền khí trong cơ thể tán loạn, khí huyết quay cuồng, cơ thể mất kiểm soát liền rơi xuống, Vân Lam đề khí bay lên đón được Táp Nhận đưa đến chỗ Thanh Tiêu đang hôn mê, sau khi xoay người liền hướng ra phía sau của Hắc Mãng tìm cơ hội đánh lén. Từ khi Hàn Liệt bắt đầu giao tranh với nó, đến khi đám người Tuyết Dao hợp sức cùng nhau đánh, chưa hề tạo ra vết thương cho Hắc Mãng kể cả điểm trí mạng chung của loài rắn là khu vực ba tấc trên thân, lớp vảy kia của nó quá mức cứng rắn như vậy chẳng khác nào nó một thân áo giáp bất khả chiến bại, nếu muốn đánh bại nó chẳng còn cách nào khác ngoài cách kia, hít một hơi thật sâu Vân Lam chuyển hướng tấn công phía sau lên phía chính diện, lúc này Hàn Liệt đang quấn lấy một cái đầu Hắc Mãng bên còn lại là bốn người Tuyết Dao lần lượt giao đấu. Hắc Mãng tức giận vun đuôi quét một vòng, Hàn Liệt trên không lộn một vòng tránh thoát lại tiếp tục quấn lấy hắc mãng. Vân Lam rút ra Nguyệt Linh thần kiếm, ánh sáng trắng lóe lên, huyền lực trong đan điền ầm ầm khởi động rót vào thân kiếm, nàng phi thân lên một kiếm chém vào thân Hắc Mãng, chỉ thấy ầm ầm vang lên hai tiếng lân giáp trên người Hắc Mãng bị nứt ra, 1 vệt máu đỏ thẫm xuất hiện trên người nó, Hắc Mãng cuồng nộ rồi, loài người đáng giận này dám làm vỡ lân giáp trên người nó, làm nó chảy máu, đây là lần đầu tiên nó bị thương nặng như vậy, đáng chết, tôn nghiêm của Hắc Mãng Vương nó chẳng khác nào bị chà đạp. Rống...