Những ngày tiếp theo đó, Nạp Thiểu Song an phận ở trong Thái Cực điện, thậm chí bước nửa bước ra ngoài cũng cảm thấy phiền. Căn bản Nạp Thiểu Song là một con dã ưng thích bay lượn, đôi lúc ngạo nghễ phóng túng như mãnh lang, nhưng lại chấp nhận cuộc sống của hoàng oanh vùi mình trong lồng son.
Điều này khiến Ly Chiêu trăn trở mãi, nàng vốn muốn cho Nạp Thiểu Song một cuộc sống tự do thoải mái như nàng ấy mong muốn, bất quá chỉ cần nàng lơ là một cái đối phương có thể ngay lập tức vụt khỏi tay nàng.
Nữ nhân này tâm tư khó lòng nắm bắt, nếu không cẩn thận quay đầu lại sẽ chẳng còn nhìn thấy nữa...
Phần lớn thời gian Ly Chiêu đều bồi bên cạnh Nạp Thiểu Song, đến cả lúc phê tấu chương cũng vậy, thậm chí đến cả nho nhỏ hộ vệ cũng phải hoài nghi mối quan hệ giữa hai người.
Một quân quý cùng một tước quý ở chung một chỗ, ai đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra?
Bản thân Nạp Thiểu Song sinh trưởng trong môi trường khá thoải mái, còn là quân quý thảo nguyên tính tình hào sảng, nên đối với việc này cũng không có suy nghĩ gì nhiều.
Mãi đến khi nghe được quá nhiều lời đồn đãi không hay Nạp Thiểu Song mới bắt đầu lo lắng, thân là nhất quốc chi hậu ở cùng với một đế vương xa lạ, đây chẳng còn liên quan đến mỗi mặt mũi mà còn ảnh hưởng đến thể diện của một đế quốc.
Như mọi ngày, Ly Chiêu vẫn tìm đến Thái Cực điện, ý muốn dùng ngọ thiện chung với Nạp Thiểu Song.
Ăn vài đũa lại không thấy vị, Nạp Thiểu Song nhịn không được mà nói: "Ly Chiêu, ngươi không nên đến đây nữa."
Động tác tay của Ly Chiêu dừng lại, nàng ngơ ngác nhìn Nạp Thiểu Song: "Nàng nói là ý tứ gì?"
"Ý tứ gì hẳn ngươi là người hiểu rõ nhất chứ?" Nạp Thiểu Song mím chặt môi dưới, lấy hết dũng khí mà nói: "Cô không thể chấp nhận nổi những lời bàn tán không hay bên ngoài nữa, ngươi nên hiểu rõ, chúng ta ở chung một chỗ chỉ khiến mọi chuyện thêm khó coi hơn thôi."
"Cái gì gọi là nên hiểu rõ? Cái gì gọi là khó coi hơn?" Ly Chiêu đặt lại đũa xuống bàn, thần tình nghiêm túc mở miệng: "Nàng nói đi, là ai đồn đãi, chỉ cần nàng nói cho trẫm biết, trẫm nhất định sẽ thay nàng trút giận."
"Ngươi đừng có hồ đồ nữa!!" Nạp Thiểu Song đập bàn đứng bật dậy, gương mặt nhỏ vì tức giận mà nghẹn đỏ bừng: "Cô không muốn nhìn thấy ngươi, lý do này có đủ hay chưa?"
"À."
Ly Chiêu chỉ đơn giản "à" lên một tiếng rồi lại tiếp tục dùng ngọ thiện của mình, hoàn toàn không để tâm đến lời mà Nạp Thiểu Song nói.
"Ly Chiêu!!"
"Nàng ngồi xuống dùng cơm đi, thức ăn sẽ nguội đấy."
"Ngươi..."
Lời còn chưa nói hết, lại nghe thấy có tiếng thông truyền bên ngoài, là Hòa Ân vương cầu kiến!
Ngay lập tức Ly Chiêu đứng bật dậy kéo tay Nạp Thiểu Song đi vào buồng trong, gấp gáp lục tung rương đồ lên để tìm cái gì đó.
"Ngươi làm cái gì vậy hả?" Nạp Thiểu Song buồn bực muốn ngăn cản Ly Chiêu lại bị đối phương gạt ra: "Ngươi rốt cuộc muốn tìm cái gì?"
Chẳng mấy chốc Ly Chiêu cũng tìm thấy, đem khăn trùm đầu hồng sắc phủ lên Nạp Thiểu Song, nhỏ giọng căn dặn: "Trẫm có nói gì hay làm gì nàng cũng không được ý kiến hay lên tiếng, hãy nhớ, là trẫm đang bảo vệ nàng."
"Ý ngươi là sao?"
Ly Chiêu không trả lời nàng, một phát đem nàng kéo ra ngoài, giả vờ bình tĩnh ngồi lại xuống bàn cơm.
Lát sau lại có tiếng thông truyền vọng vào, đồng thời Hòa Ân vương cũng tiêu sái nhập điện, có vẻ như không hài lòng với thái độ chậm chạp này của Ly Chiêu.
"Hảo bằng hữu, nhiều năm quen biết như vậy ngươi vẫn có thể nhẫn tâm để bản vương đứng chờ lâu ở bên ngoài sao?"
Sau tấm khăn trùm đầu, Nạp Thiểu Song trực diện quan sát Hòa Ân vương, đây là lần thứ hai gặp mặt, có thể hảo hảo mà quan sát kỹ. Nữ nhân này từ cách đi đứng, cử chỉ hay thậm chí cười nói đều rất hào sảng, cảm giác như một nữ tướng quân nửa đời lang bạt giữa nắng gió quan ải.
Ba dặm quan san sánh không bằng một bóng lưng anh hùng.
Tóc dài tùy tiện vãn cao dùng mộc trâm cố định, vài sợi tóc bất tuân lác đác rơi bên sườn mặt. Đôi mắt sáng như sao, cảm giác có ba phần giống với đôi mắt của Ly Chiêu, chỉ thiếu một phần quả quyết, nhưng dư bốn phần nhu tình ấm áp.
Nữ nhân này trái ngược với Ly Chiêu, nếu Ly Chiêu là vầng minh nguyệt lạnh lẽo thì nàng là thái dương ấm áp chói chang. Thậm chí qua lời nói cũng thấy được Hòa Ân vương là người vô cùng nhiệt tình, phi thường phóng khoáng, còn Ly Chiêu lại mực thước khiêm nhường.
Ly Chiêu vẫn như cũ bình thản ngồi bên cạnh nàng, tùy tiện nói: "Hòa Ân vương đã đến thì hà tất nói thêm mấy lời sáo rỗng?"
"Thật biết cách khiến người khác đau lòng."
Tông Yến tự nhiên ngồi xuống bàn cơm, phân phó Tạp Hồng mang thêm bộ chén đũa mới, nàng đây là muốn cùng dùng ngọ thiện với lão bằng hữu. Ánh mắt rơi xuống bàn tay trắng nõn lộ ra khỏi khăn trùm đầu, cổ tay đeo vòng bạc tinh xảo, mu bàn tay điểm xuyến hình vẽ nhật nguyệt Dư quốc.
Khóe môi kéo nhẹ lên, Tông Yến nói tiếp: "Cô nương xinh đẹp bên cạnh ngươi là ai đây? Không định giới thiệu sao?"
"Nàng là phi tử của ta." Ly Chiêu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Nạp Thiểu Song, thâm tình nhìn nàng: "Nàng có hơi nhút nhát, lại không biết nói chuyện, ngươi không cần phí công hỏi nàng."
Nạp Thiểu Song muốn rút tay lại, giận dữ trừng mắt nhìn Ly Chiêu, ai bảo là nàng không biết nói chuyện chứ!?
"Hóa ra là vậy." Tông Yến vuốt vuốt miệng chén trà, ánh mắt lơ đễnh: "Quân quý Dư quốc sau khi thành thân có thể cởi bỏ khăn trùm đầu, cô nương không định tháo xuống sao?"
"Nàng không phải quân quý Dư quốc."
"Không thể nào." Tông Yến kéo khóe môi, chỉ vào bàn tay của Nạp Thiểu Song: "Dấu ấn của Dư quốc rõ ràng như vậy kia mà."
Theo bản năng mà rút tay giấu ngược vào khăn trùm đầu, Nạp Thiểu Song căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, cái này mà Hòa Ân vương cũng biết hay sao?
Ly Chiêu nhướn mày: "Trẫm đã nói, nàng không phải người Dư."
"Ngươi bao che đến lộ liễu như vậy sao Ly Chiêu? Kẻ ngốc nhìn vào cũng có thể nhận ra được, tại sao cứ phải cố gắng che giấu? Lẽ nào..." Tông Yến quét mắt nhìn sang Nạp Thiểu Song: "Quân quý này đúng thật là cô tử?"
"Hồ đồ!" Ly Chiêu quát khẽ một tiếng: "Nàng là một nữ tử bình thường mà thôi."
"Quân quý bình thường lại có vòng tay của hoàng tộc hay sao?"
Bàn tay vô thức chạm vào vòng bạc trên cổ tay, Nạp Thiểu Song hít một ngụm lãnh khí. Vòng bạc ở Dư quốc được xem như một lá bùa cầu phúc, cũng là vật đại diện cho thân phận cao quý, kẻ nào thân phận càng cao thì đeo càng nhiều vòng bạc. Bản thân Nạp Thiểu Song là nhất quốc cô tử, đeo tổng cộng chín vòng bạc và bảy lắc tay lẫn chân, bị phát hiện cũng không có gì quá khó hiểu.
"Ngươi nghĩ chỉ có Dư quốc mới có loại vòng bạc này hay sao?" Ly Chiêu thản nhiên nói: "Trẫm cũng có thể cho ái phi của mình bất cứ thứ gì, chỉ cần là nàng ấy muốn."
"Ngươi nói cũng có lý." Hòa Ân vương ngả người ra sau, chỉ tay vào Nạp Thiểu Song: "Nếu đã không phải là nữ tử Dư quốc thì cởi bỏ khăn trùm đầu ra cho bản vương xem mặt xem có xứng đáng làm phi tử duy nhất của Lục Du vương hay không?"
"Đừng đưa ra những yêu cầu quá đáng như vậy."
"Quá đáng sao?" Tông Yến bật cười một tiếng: "Như vậy là quá đáng? Có phải Ly Chiêu ngươi hơi nặng lời rồi không?"
"Nàng là phi tử của trẫm, ngươi có quyền gì bảo nàng cởi bỏ khăn trùm đầu cho ngươi xem mặt?"
"Ai~ Ngươi đúng là đề phòng quá mức rồi, người ngoài nhìn vào còn nghĩ ngươi tình thâm nghĩa trọng."
"Không liên quan đến ngươi."
"Hảo!" Tông Yến phất phất tay áo đứng dậy, nói: "Hôm nay ta cũng chỉ đến xem một vài thứ thôi, thứ cần xem cũng đã xem xong rồi, cũng đến lúc phải về."
Ly Chiêu liếc nàng một cái: "Không tiễn."
"Ha hả, không cần ngươi tiễn, bất quá ta có vài lời muốn nói với ái phi của ngươi..."
Tông Yến hơi khom người xuống, đôi mắt chim ưng sắc bén dán chặt trên tấm khăn trùm đầu, như thể xuyên qua tấm khăn nhìn trực diện vào mắt Nạp Thiểu Song.
"Biên giới Đông Minh hiện tại náo loạn vì chuyện binh biến, Khanh Nhược Lan bị thương nặng sau khi đấu một trận với Nhữ Phồn vương, sống chết không rõ..."
Hai mắt Nạp Thiểu Song mở lớn, cả người nhịn không được run rẩy, lẽ nào đây mới là lý do mà Khanh Nhược Lan bao lâu nay vẫn chưa tìm nàng?
Binh biến...
Sống chết không rõ...
Tâm nàng lạnh đi nửa đoạn, đế vương của nàng... Khanh Nhược Lan của nàng...
Nhận thấy phản ứng của Nạp Thiểu Song, Tông Yến đắc ý cười lớn, xoay người tiêu sái rời khỏi Thái Cực điện.
Trong đầu vẫn văng vẳng lời nói của Tông Yến, nếu tất cả đều là thật, nàng phải làm sao bây giờ? Hiện tại chính nàng còn không thoát khỏi khốn cảnh của bản thân, muốn giúp đỡ Khanh Nhược Lan cũng chỉ lực bất tòng tâm.
"Ly Chiêu..."
Biết rõ Nạp Thiểu Song muốn nói cái gì, Ly Chiêu nói: "Đừng tin lời Tông Yến."
"Ngươi muốn giấu cố đến khi nào nữa?"
Nạp Thiểu Song giận dữ ném bỏ khăn trùm đầu, gương mặt vì tức giận mà nghẹn đỏ lên: "Nhược Lan đang gặp nguy hiểm, nàng bị Nhữ Phồn vương đả thương, những chuyện này cô một chút cũng không biết. Tại sao ngươi lại không nói với cô chứ? Tại sao!?"
"Nàng không còn là Đông Minh hậu nữa, trẫm cần gì nói chuyện của Đông Minh vương cho nàng?"
"Ngươi đang hồ đồ cái gì vậy?"
"Trẫm nói cho nàng biết!" Ly Chiêu đứng bật dậy, từng bước từng bước ép Nạp Thiểu Song lùi về sau: "Nàng ở Lục Du này, chính là người của trẫm, đừng nghĩ đến trở về nữa, sống chết của Khanh Nhược Lan nàng cũng không cần can dự!!"
Chát!
Động tác phi thường lưu loát, giống như muốn đem tất cả giận dữ trút hết vào cái tát này. Nạp Thiểu Song run người, há miệng thở dốc, hai mắt trừng trừng giận dữ.
Ly Chiêu bị tát một cái cũng không có phản ứng gì lớn, yên tĩnh quan sát Nạp Thiểu Song.
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới buông tha cho cô?" Nạp Thiểu Song run rẩy hít một hơi, nói tiếp: "Cô muốn trở về, cô không thể tiếp tục như vậy nữa..."
"Nếu trẫm nói trẫm không cho nàng đi, thì sao?"
"Coi như cô xin ngươi..."
"Không thể." Ly Chiêu lặng lẽ siết chặt nắm tay, kiên định nói: "Trẫm không bao giờ để nàng li khai."
"Tại sao phải bức cô đến như thế? Tại sao..."
Ly Chiêu không trả lời, giữ nguyên trầm mặc như thế, nhưng trong lòng nàng là người hiểu rõ nhất. Không bao giờ nàng có thể buông bỏ được Nạp Thiểu Song, đó là chuyện mà đến cả trong mộng nàng cũng không nghĩ đến.
Xin lỗi, là do trẫm quá yêu nàng mà thôi...