Hôm nay tiết trời đặc biệt lạnh, không giống như hôm qua ôn noãn, bầu trời cũng âm u như sắp mưa.
Lần thứ hai vào phòng của Khanh Nhược Lan, cũng không có bao nhiêu khác lạ, phòng cũng được huân đến ấm áp, nhịn không được thở hắt ra một hơi khoan khoái.
Khanh Nhược Lan đem y phục săn bắn của Nạp Thiểu Song đặt lên bàn, rồi mới xoay người đi tìm hộp dụng cụ của mình.
"Thật sự là sửa được không?" Nạp Thiểu Song có chút lo lắng: "Trần nương nói nới ra một phân cũng không được."
"Hửm?"
Khanh Nhược Lan đem hộp dụng cụ đặt lên bàn, đem y phục lật ngược lại, phát hiện đường may rất sát, hơn nữa cũng không để vải dư ra, thật sự là nới không được nữa.
"Đúng là nới không được nữa."
Nạp Thiểu Song buồn bực nói: "Vậy làm sao bây giờ? Mai phải đi săn rồi."
"May mới."
"Hả?"
Khanh Nhược Lan đưa lại y phục cho A Lý, nghiêm túc nói: "Bây giờ chỉ có thể may mới, ngoài ra không có cách nào khác."
"Làm sao mà kịp chứ?" Nạp Thiểu Song the thé kêu lên: "Ngay cả Trần nương cũng làm không kịp nữa, làm sao ngươi làm kịp?"
"Trần nương là Trần nương, ta là ta. Ta nghĩ nếu bây giờ làm thì sẽ kịp." Khanh Nhược Lan nói: "Có vải không? Mang đến ta giúp ngươi may mới."
"Cái này..." A Lý nhỏ giọng nói: "Vương gia, vải mà cô tử sử dụng may y phục phải là vải nhập của Nhữ Phồn mới đủ độ co dãn với mềm mại, chỉ sợ nội trong hôm nay không có khả năng vải đến kịp."
"Ở chỗ ta còn vài khúc vải của Nhữ Phồn, xem thử xem có hợp ý không."
Vừa nói Khanh Nhược Lan vừa đứng dậy đi tìm vải, một lúc sau thì mang ra ba cây vải đặt lên bàn.
Nạp Thiểu Song kiểm tra từng cây vải, màu đầu tiên là đỏ sẫm, họa tiết trên vải tinh tế nhưng lại quá mỏng, không hợp để may y phục săn bắn. Cây vải thứ hai màu xanh nhạt, độ dày hợp lý, nhưng lại khá thô, thử chà sát trên da một chút thì da đã đỏ tấy lên, dùng may giày hoa hay túi vải đựng đồ thì hợp hơn. Cuối cùng là cây vải tử sắc, họa tiết trên vải là lan ngọc điểm, không dày cũng không mỏng, độ co dãn tốt, có chút tương đồng với loại vải trên bộ y phục săn bắn kia.
"Lấy cây này đi."
Khanh Nhược Lan kiểm tra vải lần nữa, lúc này mới hài lòng gật đầu, nói: "Cho ta số đo của ngươi đi."
"Số đo?" Nạp Thiểu Song mờ mịt hỏi: "A Lý, số đo lấy thế nào?"
"..." A Lý nói: "Cô tử để đó ta đo cho ngài."
"À, quên nữa." Khanh Nhược Lan ngẩng đầu lên hỏi: "Ngươi muốn may sát vào hay rộng ra một chút."
"Sát vào!" Nạp Thiểu Song thấy chết không sờn: "Càng ôm sát càng tốt, như vậy mặc mới đẹp."
A Lý: "..."
Vừa rồi còn oán hận không may rộng ra, giờ lại đòi may sát, cô tử đúng là không bình thường mà!
Sau khi lấy xong số đo thì Khanh Nhược Lan cũng bắt tay vào may, trước dùng phấn vẽ trên vải những đường cơ bản, sau mới bắt đầu cắt vải theo đường phấn.
Nạp Thiểu Song chăm chú nhìn theo, miệng há hốc, hai mắt lấp lánh ngưỡng mộ.
"Cô cũng muốn làm!!"
"Hửm?" Khanh Nhược Lan đưa mắt nhìn: "Muốn thử?"
"Ân, muốn thử."
"Vậy ngươi cắt vải đi, cẩn thận một chút, ta chỉ có cây vải này thôi."
"Cô biết rồi mà."
Nạp Thiểu Song đoạt lấy cây kéo trên tay Khanh Nhược Lan, thập phần phấn khích bắt tay vào cắt vải, A Lý bên cạnh cũng phải hồi hộp mà nhìn theo.
Khanh Nhược Lan chuyển qua làm đai lưng cho Nạp Thiểu Song, quan sát kiểu đai lưng cũ trên y phục săn bắn rồi làm giống như vậy, ngay cả mẫu thêu trên đai lưng cũng làm không chút khác biệt.
Loay hoay cả ngày, đến tối vẫn chưa xong, Nạp Thiểu Song sớm đã gục xuống bàn ngái ngủ. A Lý chống đỡ được lâu hơn, phụ giúp làm vài chuyện vặt, cuối cùng cũng theo chân Nạp Thiểu Song tìm Chu gia gia đánh cờ.
Trong đêm, ánh nến loe loét cháy sáng, trên bàn bày đủ vải, kim chỉ, lộn xộn không gì bằng. Mẫu thêu trong tay hoàn tất, ngọc điểm lan thêu bằng chỉ dát bạc mỏng nở rộ trên đai lưng mềm mại, nhàn nhạt phát quang trong đêm.
Khanh Nhược Lan đem mẫu thêu đặt xuống bàn, nhịn không được xoa vai hai cái, lúc này mới phát hiện Nạp Thiểu Song đã ngủ rồi. A Lý thì nằm chiếm cả trường kỷ, tay cầm mấy miếng vải vụn, miệng thì lẩm bẩm nói may thế này may thế kia.
Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Khanh Nhược Lan đem Nạp Thiểu Song đang ngủ trên bàn ôm lên, một đường đưa nàng về giường nằm. Loạt động tác nhẹ đến không thể nhẹ hơn nữa, Khanh Nhược Lan thuận tay vén khăn trùm đầu qua cho nàng dễ thở, cẩn cẩn dực dực kéo chăn lên rồi mới an tâm quay về bàn tiếp tục công việc của mình.
Mãi đến tiếng gõ canh tư vang lên mới hoàn tất, Khanh Nhược Lan xoa đôi mắt sưng húp của mình, mi tâm nhíu chặt lại với nhau, một ngày may vá hoàn toàn lấy hết sức lực của nàng.
Nạp Thiểu Song lại thản nhiên chiếm giường của người ta mà ngủ ngon lành, y phục của mình cũng ném cho người ta may, đúng là không thể ngạo kiều hơn nữa rồi~
Đem y phục cởi bớt ra, sau đó mới ôm sát Nạp Thiểu Song vào trong nằm, bản thân thì nằm ở bên ngoài, dù gì đây cũng là phòng nàng, người ngủ trên giường phải là nàng!
Đã nói rồi, tước quý không sắc không phải tước quý!
Nàng họ Khanh, không phải họ Liễu, cần gì câu nệ như vậy chứ?
Thế là không có liêm sỉ mà ôm quân quý nhà người ta ngủ một đêm, đêm nay cứ như vậy mà bình lặng trôi qua...
...
Nắng sớm ấm áp soi rọi gian phòng nhỏ, rơi lên bình sứ trắng, và lên cả nhành bạch mai trong bình. Gió mang hương hoa len lỏi vào từng ngỏ ngách, ướm hương hoa xuân lên mái tóc mềm, dịu dàng xoa vuốt gương mặt nhỏ.
Từ trong giấc ngủ giữa trời xuân mát mẻ tỉnh dậy, Nạp Thiểu Song nheo nheo đôi mắt mèo, đưa tay ngăn ánh sáng lọt vào mắt mình. Bên cạnh có cảm giác ấm áp, hơi thở nóng hổi phả vào cổ nhột nhạt, Nạp Thiểu Song nhịn không được lẩm bẩm.
"Đừng có sát như vậy, khó chịu..."
Chợt nhớ tới bản thân trước giờ đều chỉ ngủ một mình, vậy ai ở trong phòng nàng?
Giật mình ngồi bật dậy, phát hiện bên cạnh là Khanh Nhược Lan, cánh tay thon dài kia không chút an phận đặt trên thắt lưng nàng.
"Nha!!!!!!"
Khanh Nhược Lan bị tiếng kêu như cắt tiết của Nạp Thiểu Song đánh thức, trưng ra bộ mặt ngái ngủ mà hỏi: "Làm gì mà ồn ào vậy?"
"Ngươi giải thích cho cô!!" Nạp Thiểu Song túm lấy hai vai của Khanh Nhược Lan lắc mạnh, điên cuồng gào thét: "Tại sao ngươi lại nằm trên giường cô?! Ai cho phép ngươi ôm cô!? Tối qua ngươi đã làm gì cô rồi hả?!"
Khanh Nhược Lan bị lắc đến chóng mặt, vội vàng chộp cánh tay Nạp Thiểu Song kéo xuống, có chút bực bội vì bị phá hỏng giấc ngủ: "Xem lại đây là giường của ai, phòng của ai?"
Nạp Thiểu Song nghi hoặc đưa mắt nhìn khắp phòng, trong lòng giật nảy một cái, đây không phải phòng nàng!!
"Thấy rõ rồi chứ?" Khanh Nhược Lan nghiêng đầu đối diện với gương mặt trắng bệt của Nạp Thiểu Song, khóe môi hơi nhếch lên, đắc ý cười: "Thế nào? Cô tử đêm qua ngủ trên giường bản vương, còn ôm ấp bản vương, ủy khuất này bản vương biết nói cùng ai đây?"
"Cái gì ủy khuất chứ?" Nạp Thiểu Song trừng mắt: "Cô là quân quý, ngươi là tước quý, tính đi tính lại người thiệt thòi phải là cô chứ!"
"Cái này không thể tính như vậy được." Khanh Nhược Lan mặt dày nói: "Lần trước cô tử sờ ngực ta, hôm qua hôn môi ta, hôm nay lại leo lên giường ôm ấp ta, chuyện này nói ra ta lấy gì nhìn mặt người khác đây?"
"Ngươi... ngươi..." Nạp Thiểu Song giận đến mặt mũi đỏ bừng, giận dữ cầm lấy gối đầu đánh vào người Khanh Nhược Lan: "Ngươi là cái đồ không biết xấu hổ!!"
"Này, giờ tính gϊếŧ người diệt khẩu sao?"
Khanh Nhược Lan chụp lấy gối đầu, đem Nạp Thiểu Song đẩy ngã xuống giường, bản thân phủ lên người nàng. Tin tức tố của tước quý tràn ngập khắp phòng, vô cùng cường đại, phẩm cấp này nhất định không dưới A.
Là một quân quý chưa trải qua tiêu ký, đối với tin tức tố của tước quý Nạp Thiểu Song vô cùng nhạy cảm, gương mặt nhỏ nhanh chóng đỏ bừng bừng lên.
"Ngươi..."
Khanh Nhược Lan cúi thấp người xuống, nhỏ giọng nói bên tai Nạp Thiểu Song: "Cô tử, ủy khuất này cùng ta tính một lần đi."
"Cái gì ủy khuất chứ?" Nạp Thiểu Song liếc một cái: "Rõ ràng là ngươi hôn... ngươi hôn cô, sao có thể lật lọng như vậy?!"
"A, là cô tử kéo ta lại, ta sao có thể hôn cô tử chứ?"
"Khanh Nhược Lan, ngươi... ưʍ..."
Môi cứ như thế bị người bên trên kịch liệt hôn xuống, hai thân thể đè ép nóng bừng lên, tin tức tố nồng đậm lan tỏa khắp phòng.
Đôi lưỡng sắc mâu co rút, căng thẳng đến mức không cách nào thở được, cơ thể căng cứng chờ đợi phá vỡ cực hạn. Kia tin tức tố quá mức cường đại, hết lần này đến lần khác đánh vào phòng tuyến yếu ớt của nàng, lúc thì dịu dàng, lúc thì mãnh liệt, cơ thể nhanh chóng co quắp lại.
Khanh Nhược Lan rời khỏi nụ hôn, đôi môi mỏng nhếch lên: "Gọi tên ta như vậy, ta sẽ cầm lòng không được."
"Ngươi cái đồ..."
Lời còn chưa dứt thì đối phương lại lần nữa hôn xuống, tay bị cố định trên đỉnh đầu không cách nào giãy dụa được.
Ngay lúc đó cửa được mở ra, truyền đến tiếng nói của A Lý: "Cô tử, đại vương và hoàng hậu nương nương muốn đến xem..."
Hai người trên giường giật mình, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, vừa vặn nhìn thấy Dư vương và Dư hậu đang hóa đá nhìn các nàng...
Không biết qua bao lâu, Nạp Âu đưa nắm tay đặt dưới môi hắng giọng ho, nói: "Bọn ta ra ngoài, các ngươi tự nhiên đi."
Nạp Thiểu Song: "..."
Mẫu hoàng, trong đầu ngài đang nghĩ cái gì vậy hả!?
Tô Phỉ nâng khăn lụa lên, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tầm vương ôn nhu một chút, dù gì cũng là lần đầu của Song nhi."
Nạp Thiểu Song: "..."
Mẫu hậu!!! Ngài nghĩ đi đâu rồi vậy!?
Khanh mặt dày thản nhiên gật đầu: "Vâng, đại vương và nương nương cứ tin ở ta."
Nạp Thiểu Song: "..."
Cái đồ vô liêm sỉ!!!!