Khuynh Thành Tuyết

Chương 61




Công phu mấy người nói chuyện, thư phòng đã toàn bộ cháy lên rồi, thậm chí ngay cả tấm gỗ trêи xà nhà, cũng bắt đầu bùm bùm rơi xuống rồi

“Các ngươi thả ta ra! Thả ta ra! Nàng còn đang bên trong a!” Thiên Hựu hô to, giãy dụa, gấp đến con mắt đều đỏ

“Thiên Hựu, mẹ ngươi không có việc gì!” Lạc Tử Y tuy là trấn an như vậy, nhưng trong lòng từ lâu không có chủ ý, nếu không phải là có Thiên Hựu, có lẽ nàng cũng đã sớm vọt vào biển lửa đi tìm Khuynh Tuyết rồi.

“Bùm” Một tiếng, xà nhà chính sụp xuống…

Thiên Hựu đã không có động tác, tất cả mọi người sững sờ nhìn theo thư phòng…

“Bùm…” Lại là một tiếng, đỉnh của thư phòng triệt để sụp đổ

“Rầm” Một tiếng, Thiên Hựu quỳ trêи mặt đất, sững sờ nhìn chằm chằm thư phòng, trong đầu trống rỗng…

Thư phòng đã triệt để sụp xuống hãy còn cháy, nhưng, mọi người lại không thấy được bóng người của Mục Khuynh Tuyết….

“Mẹ…” Lại qua một hồi, thư phòng đã không có động tĩnh, Thiên Hựu run rẩy khẽ gọi một tiếng, cả người đều tê liệt trêи mặt đất…

“Không… Không thể… Cái này không thể nào… Khuynh Tuyết… Khuynh Tuyết!!” Lạc Tử Y kêu to chạy lên trước vài bước

“Mục di nương…” Lạc Tuyết quỳ gối bên cạnh Thiên Hựu, cầm lấy tay nàng, khó có thể tin tưởng được tất cả những gì chứng kiến trước mắt…

“Mẹ!!!” Thiên Hựu quay về biển lửa cao giọng la lên, nước mắt từ lâu không bị khống chế nện xuống mặt đất

“Gọi lớn tiếng như vậy, ta còn không có điếc, khụ khụ…”

Nghe được âm thanh này, mọi người trở nên thất thần

Thiên Hựu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Mục Khuynh Tuyết, chẳng biết lúc nào, càng là một bước xa từ thư phòng nhảy ra ngoài! Giờ khắc này hãy còn cúi người thở hổn hển

Thiên Hựu nhìn chằm chằm Mục Khuynh Tuyết một lát, đột nhiên đứng dậy nhào tới trong lồng ngực Mục Khuynh Tuyết, suýt chút nữa đem cô đẩy ngã

Nhìn theo Thiên Hựu ở trong lòng lén lút lau nước mắt, Mục Khuynh Tuyết tâm trạng ấm áp, đưa tay ra chưa kịp sờ sờ đầu nhỏ của Thiên Hựu, nhưng không nghĩ bị Thiên Hựu đẩy ra

“Ngươi chạy vào làm cái gì!?” Thiên Hựu gần như rít gào chất vấn Mục Khuynh Tuyết, vừa trong nháy mắt đó, nàng thậm chí cho rằng, Mục Khuynh Tuyết đã…

Mục Khuynh Tuyết sững sờ, biến sắc mặt, giơ tay chỉ vào Thiên Hựu

“Mục Thiên Hựu, ngươi còn dám hô to gọi nhỏ đối với ta, ta thì đánh nát cái ʍôиɠ của ngươi!” Dứt lời, không đợi Thiên Hựu phản ứng, một cái đem nàng dắt đến trong lòng, xoa nắn đầu nhỏ của nàng

Thiên Hựu nằm nhoài trong lồng ngực Mục Khuynh Tuyết, trong lòng vẫn là một trận nghĩ đến mà sợ hãi

Trêи xe ngựa, Thiên Hựu ngồi ở trong góc ôm chân, đem mặt chôn ở trong khuỷu tay không để ý tới người khác

Lạc Tử Y cầm cái khăn lông giúp Khuynh Tuyết lau mặt

“Ai ya, nơi này có phải phỏng rồi không?” Lạc Tử Y thân thiết hỏi thăm một tiếng

Thiên Hựu nghe vậy vội ngẩng đầu lo lắng liếc mắt nhìn, quả nhiên, chỉ thấy ống tay áo trêи cánh tay phải của Mục Khuynh Tuyết bị cháy một nữa, cánh tay nhỏ trần trụi lộ ở bên ngoài một mảnh đỏ chót

“Không trở ngại” Mục Khuynh Tuyết đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe Lạc Tử Y vừa nói như thế, cũng cúi đầu liếc mắt nhìn

Thiên Hựu nghe vậy bất mãn cúi đầu, không trở ngại không trở ngại, bị thương thành như vậy còn nói không trở ngại!

“Ngạch nương…” Lạc Tuyết một bên kéo lấy Lạc Tử Y, ánh mắt liếc nhìn hướng Thiên Hựu, Lạc Tử Y gật gật đầu

“Khuynh Tuyết, ngươi lần này đem đứa trẻ dọa hư rồi, gấp đến cũng kêu mẹ rồi” Lạc Tử Y tựa như cười mà không phải cười nhìn Thiên Hựu một chút

Mục Khuynh Tuyết nghe vậy một tiếng cười khẽ, nói thật, cô ở bên trong thiếu một chút thì không ra ngoài được, là tiếng "mẹ" này của Thiên Hựu mới cho cô động lực ra sức xông ra….

Suy nghĩ một chút, Mục Khuynh Tuyết dịch bên cạnh Thiên Hựu, đem Thiên Hựu ôm ngồi ở trêи người mình

“Thiên Hựu” Khẽ gọi một tiếng

Thiên Hựu bĩu môi, nghiêng đầu qua một bên, mắt thấy nước mắt liền muốn rớt xuống

“Thiên Hựu?” Mục Khuynh Tuyết lại kêu một tiếng, thấy Thiên Hựu còn không để ý chính mình, dứt khoác đưa tay đem đầu nhỏ Thiên Hựu ấn ở bả vai chính mình

Mục Khuynh Tuyết khẽ cười, một cách tự nhiên dán vào gò má của Thiên Hựu, vỗ lấy phía sau lưng của Thiên Hựu vỗ về

“Thiên Hựu, xin lỗi, lần này là mẹ thiếu cân nhắc, để ngươi lo lắng” Đây đại khái là hành động Mục Khuynh Tuyết lần đầu cảm thấy, có lỗi, cũng không phải mất mặt gì

Thiên Hựu bĩu môi, nước mắt trực tiếp rớt xuống, giơ tay lên ôm vòng lấy cổ của Mục Khuynh Tuyết, thấp giọng nức nở

“Ngươi tại sao phải vọt vào?”

“Bởi vì… Có một vật rất quan trọng…”

“So với mạng ngươi còn quan trọng hơn sao?” Thiên Hựu không rõ, nghiêng đầu nhìn Mục Khuynh Tuyết

Mục Khuynh Tuyết khẽ mỉm cười, không có đáp lại, chỉ là ôm cánh tay của Thiên Hựu, lại chặt mấy phần

Ở ngoài xe ngựa, An Lương hãy còn đánh xe, nghe được đối thoại bên trong, lắc đầu một cái cười khổ một tiếng

Giơ tay nhìn một chút túi vải trong tay, đây chính là đồ vật Mục Khuynh Tuyết liều chết đoạt lại, trước khi gần lên xe, giao đến trong tay mình, ý tứ rất rõ ràng, không muốn để cho Thiên Hựu biết

“Aiz….” An Lương thở dài một tiếng, thầm nói tính tình của hai mẹ con này giống y nhau

Đem túi vải giấu kỹ trong người, vung lên một roi ở trêи ʍôиɠ của Bá Hồng Trần

Ở ngoài phủ tướng quân, mọi người vừa mới xuống xe, Văn Khúc giữ nhà liền ra đón

“Tướng quân, ngài trở về… Ngài đây là…” Mắt thấy Mục Khuynh Tuyết một thân chật vật, được Thiên Hựu đỡ lấy, Văn Khúc kinh hãi, vội chạy lên trước

“Văn Khúc di nương, ngươi ở đây thật sự là quá tốt, làm phiền ngươi nhanh giúp nàng kiểm tra một chút, nhìn vết thương ở đâu, Lạc Tuyết đến trong cung truyền thái y rồi, lập tức liền trở về” Thiên Hựu một mặt cấp thiết phân phó Văn Khúc

Người sau sững sờ, chưa kịp trả lời, liền nghe được Mục Khuynh Tuyết khẽ cười một tiếng, “Chuyện bé xé ra to!”

“Hừ…” Thiên Hựu bất mãn liếc Mục Khuynh Tuyết một chút, người sau không nói nữa, tùy ý Thiên Hựu đem mình đỡ trở về phòng

Đem Mục Khuynh Tuyết đưa vào nhà, Thiên Hựu liền canh giữ ở cửa

Trong phòng, Văn Khúc đỡ Mục Khuynh Tuyết ngồi ở bên giường

“Tướng quân, ngài đây là… Bị Thiên Hựu đột kϊƈɦ ngược rồi?” Lời này Văn Khúc đã sớm muốn hỏi, làm sao vừa rồi Thiên Hựu luôn đi theo bên cạnh, không ngại ngùng bẻ mặt Mục Khuynh Tuyết

“Chậc, lời ngươi làm sao nhiều như vậy? Lại đây giúp ta nhìn thử, nơi này đau quá” Mục Khuynh Tuyết mặt già đỏ ửng, chẳng muốn giải thích, đưa tay chỉ gáy

Văn Khúc vội theo tiếng tiến lên, đại khái liếc mắt nhìn, chỉ thấy trêи cổ một đạo dấu màu đỏ sẫm, sờ lên còn có chút phỏng tay

“Đây là làm sao bị thương?” Văn Khúc cau mày dò hỏi

“Xà nhà rơi xuống, không né tránh, nện trúng” Mục Khuynh Tuyết nói bình thản, Văn Khúc nghe xong cũng là một trận nghĩ đến mà sợ hãi, chẳng trách vừa rồi Thiên Hựu gương mặt lo lắng kia, xà nhà này nếu như ném lệch một chút nữa…

“Hí…”

“Ai ya…”

Thiên Hựu vẫn giữ ở ngoài cửa, đối thoại của hai người nàng ngược lại là tự động loại bỏ, nhưng mà phàm là một tiếng gào lên đau đớn nhẹ nhàng của Mục Khuynh Tuyết, Thiên Hựu chính là một mặt cấp thiết muốn phá cửa mà vào, thì giống như tiếng gào đau đớn của Mục Khuynh Tuyết ở bên tai nàng phóng to mấy chục lần, nhẹ nữa cũng nghe được…

“Thiên Hựu, thái y đến rồi!” Lạc Tuyết vội vội vàng vàng chạy tới, Thiên Hựu nghe vậy trêи mặt vui vẻ

“Vân thái y, làm phiền, xin mời mau vào xem thử đi!” Thiên Hựu nói qua, quay về vội vàng chạy tới thi lễ với Vân Nhuế, quay người gõ gõ cửa phòng của Mục Khuynh Tuyết

Văn Khúc vội mở cửa đem Vân Nhuế đón vào

Thiên Hựu từ trong khe cửa lén lút liếc nhìn một chút, chỉ thấy Mục Khuynh Tuyết nhíu chặt mày, không khỏi trong lòng căng thẳng