Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 10




Edit: shinyu_1997

Beta: LanhThienNhi255

Trong Lạc Tuyết các, Bàng Lạc Vũ và Bàng Lạc Tuyết đang tỉ mỉ ngắm nhìn từng đồ vật, lại thân thân thiết thiết ngồi thêu thùa. Cho đến mãi đêm khuya Bàng Lạc Vũ mới lấy được bức tranh thêu cảm thấy hài lòng ra khỏi phòng. Sợ Bàng Lạc Tuyết giữ lại tú phẩm đáng giá, cho nên lại suy nghĩ một chút tham khảo kĩ thuật thêu l.q.d rõ hơn. Cho đến khi cảm thấy bản thân mệt mỏi, nhưng kết quả cuối cùng khiến cho bản thân rất hài lòng. Kỹ thuật thêu của Bàng Lạc Tuyết không ngờ lại tốt như vậy, trong lòng đố kỵ càng sâu. Dù thế nào nhất định phải suy nghĩ biện pháp hủy đi tài năng. Hôm nay đã quá mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn bầu trời đã khuya. Tụng Chi đỡ tay nàng, đi đến Thính Vũ hiên.

Đến Thính Vũ hiên, cho mọi người lui hết. Để lại Tụng Chi mở ra bức tranh thêu Mẫu đơn yến tươi đẹp sống động. Ngay lập tức cảm thấy như hoa nở ở trước mắt, hương thơm lúc ẩn lúc hiện lan tỏa. Trong mắt hai người hiện lên kinh diễm, Tụng Chi nhìn thấy vẻ l.q.d mặt Bàng Lạc Vũ liền biết, đại tiểu thư khẳng định không tha cho một thân tài nghệ của nhị tiểu thư. Quả nhiên Bàng Lạc Vũ nhẹ nhàng cười nói: “Tụng Chi cảm thấy bức tranh này rất đẹp sao? Muội muội làm thật khéo, ta cảm thấy rất hâm mộ.”

Tụng Chi thầm nghĩ không tốt: “Nhị tiểu thư thật khéo tay, nhưng mà bàn về tài nghệ thì không bằng đại tiểu thư. Đại tiểu thư mới là chủ nhân của danh hiệu tài nữ Đông Tần quốc, chỉ là nhị tiểu thư còn chưa cập kê, nhưng phong thái đã bộc lộ ra, nô tỳ sợ nàng sẽ đoạt mất danh tiếng của đại tiểu thư.”

“Danh tiếng? Ta không chiếm được, thì người khác cũng đừng nghĩ tới. Nhất là Bàng Lạc Tuyết, ngươi đưa tai lại đây.”

Tụng chi nghe qua, hai người nhìn nhau cười, vẻ mặt âm độc.

Trong Lạc Tuyết các, Liên Ngẫu và Liên Diệp hầu hạ Bàng Lạc Tuyết đến phòng ngủ, trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi.

“Bây giờ là canh mấy rồi?”

“Đã là nửa đêm giờ tý, đại tiểu thư rõ ràng cố ý, muộn như vậy mới đến, tiểu thư nghỉ ngơi sớm một chút, vừa nãy ta đã đốt hương an thần. Dạo gần đây buổi tối tiểu thư ngủ không được ngon giấc. Nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Nàng cảm động về sự chu đáo của Liên Diệp, nhưng ngày mai sẽ có một trận huyên náo, cho nên phải giữ cho tinh thần thật tốt để còn xem kịch hay. Vì thế nằm trên giường, thấy trong đèn đã đổi thành hương trắng, xác thực an thần có công hiệu. Sau đó tắt đèn ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa sáng liền rời khỏi giường, trên người mặc váy dài Đằng thanh duệ, lụa Vãn Yên Hà Tử, vân sam Như Ý, khuyên tai phỉ thúy hình giọt nước. Cài trâm Bát Bảo Lưu Ly mà lão thái thái thưởng. Nhẹ nhàng tô một chút son môi, một chút phấn trên mặt. Đuôi lông mày, khóe mắt đều phong tình. Đi theo lão phu nhân thỉnh an, nghe mẫu thân dặn dò vài câu, lúc này Bàng Lạc Vũ một thân l.q.d váy hoa dài, trên người đồ trang sức Hồng Bảo Thạch giá trị xa xỉ. Trên trán vẽ một đóa hoa mai, tăng thêm vẻ điềm đạm đáng yêu. Đứng chung một chỗ với nàng cảm thấy trang phục đó giống như tiểu thư con vợ cả. Vương di nương đúng là cam lòng bỏ bạc ra. Ra khỏi cửa, nàng và Bàng Lạc Vũ ngồi trên hai chiếc kiệu khác nhau đi tới cung Đông Tần. Liên Diệp và Liên Ngẫu ngoan ngoãn yên lặng bên cạnh nàng.

Mỗi năm một lần, Mẫu đơn yến là do hoàng hậu chủ trì, các Vương Công đại thần, nữ tử đều được tham gia, nói thẳng ra là dưới lớp vỏ tạo sự thân cận. Tài nữ tử biểu diễn tài nghệ, kiếp trước Bàng Lạc Vũ chỉ bằng một bộ Mẫu đơn diễm đồ này liền được danh hiệu “Đệ nhất tài nữ”. Ngươi thận trọng, ta chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu.

Thời gian trôi qua nửa nén hương đã đến cửa cung, nàng cùng Liên Diệp Liên Ngẫu xuống xe, Tụng Chi cẩn thận đỡ Bàng Lạc Vũ xuống xe, Trong tay Tụng Chi ôm một hộp lễ, chắc chắn là đựng bức thêu Mẫu Đơn kia. Nàng nhẹ nhàng nâng mí mắt nhìn một chút, Liên Diệp đỡ l.q.d tay nàng, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Bàng Lạc Vũ cười nói: “Tỷ tỷ chuẩn bị tài nghệ gì vậy, bí mật đều nằm trong hộp gấm ở đây sao, quả nhiên là tinh xảo, muội muội thật tò mò, có thể xem trước được không?” Nàng dịu dàng vô hại cười nói.

“Muội muội không cần nóng vội, đợi lát nữa không phải thấy được sao, Trang phục hôm nay của muội quả thực là ‘thanh thủy xuất phù dung’, rất nhiều tiểu thư đều đến đây, chúng ta trước tiên đi chào hỏi, tránh làm mất lễ nghi, Tụng Chi luôn bảo vệ lễ vật, sẽ không xảy ra sai sót. Muội muội lo lắng cái gì.” Mặt Bàng Lạc Vũ không đỏ hơi thở không gấp nói ra lời này. Nàng thật là bội phục độ dày của da mặt nàng ta. Nhìn ngươi không có nửa điểm chột dạ, đợi lát nữa nhớ cẩn thận đón tiếp đại lễ của muội muội đưa cho ngươi nha.

Các nàng theo cung nhân dẫn đường đến ngự hoa viên, đi qua rất nhiều hành lang cây tử đằng liền đến vườn Mẫu Đơn, hoàng hậu còn chưa tới, các tiểu thư thế gia tập trung tốp năm tốp ba lại một chỗ đàm luận về các loại mẫu đơn. Dương cô cô bên cạnh Hoàng Hậu đi ra nghênh đón các nàng tiến vào trong cung. Tuy nói Bàng Lạc Vũ là trưởng nữ, nhưng nàng ta chỉ có thể đi theo phía sau nàng, cùng nhau quỳ gối hành lễ “Tham kiến Hoàng hậu nương nương, chúc Hoàng hậu nương nương trường thọ vô biên.”

“Thần nữ Bàng Quốc Công phủ Bàng Lạc Tuyết và thứ tỷ Bàng Lạc Vũ thỉnh an Hoàng hậu nương nương.” Nàng và Bàng Lạc Vũ lại hành lễ. Tuy rằng Bàng Lạc Vũ đã có sự chuẩn bị, nhưng khi nghe được hai chữ thứ tỷ vẫn không nhịn được mặt mày run rẩy.

Hoàng hậu quan sát tỷ muội các nàng một lát rồi mời các nàng ngồi vào chỗ, các nàng lễ phép đứng dậy ngồi vào chỗ, tiếp theo các tiểu thư khác cũng từng người đến thỉnh an. Cháu gái của Dương Quốc công Dương Băng, Dương Dĩnh cũng chính là tỷ muội tốt của nàng. Cháu gái Dương Quốc Công bên gia tộc của mẫu thân nàng, chính là biểu tỷ muội Dương Băng và Dương Dĩnh. Dương Băng thì vừa mới cập kê, Dĩnh nhi thì khoảng chừng mười tuổi hơi mập một chút nhưng vô cùng đáng yêu, nàng nhìn Dương Dĩnh cười cười, tiểu gia hỏa này hận không thể tại nơi này ngay lập bổ nhào về phía nàng. Hơn hết cả hai người họ đều không ưa tú Bàng Lạc Vũ là thật. Các tiểu thư danh môn hành lễ xong vừa vào chỗ ngồi, đã nghe được giọng thái giám truyền đến: “Hoàng Thượng giá lâm, Qúy phi nương nương giá lâm.”

“Tham kiến hoàng thượng, quý phi nương nương”

“Nô tì tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Vương quý phi tên gọi là Vương Nhược Dao, muội muội thân thích của Vương di nương, nhu nhược mềm yếu, bộ dáng xinh đẹp làm cho người ta cảm thấy không thể không thương tiếc, chỉ tiếc mỹ nhân này lại có tâm địa độc ác như rắn rết.

“Muội muội đứng lên đi, các vị tiểu thư ngồi xuống cả đi. Vốn là muốn phái người mời muội muội đến, không nghĩ tới muội đến chỗ Hoàng Thượng rồi cùng nhau đến đây.” Hoàng hậu hỏi dường như vô tâm, lại làm cho Vương quý phi hoảng sợ, hoàng hậu thật sự là tâm cơ thâm trầm, lúc này không phải là lúc trở mặt với nàng ta, đợi thời cơ đến nhất định không cho ngươi chết tử tế.

“Nô tì. . . . . .” Vương Nhược Dao còn chưa nói xong hoàng thượng đã xen vào nói: “Ái phi là sợ trẫm phê duyệt tấu chương vất vả nên cố ý hầm bát canh dâng lên cho trẫm, cho nên chậm trễ canh giờ, hoàng hậu chớ nên trách tội.” Dứt lời nhẹ nhàng nắm tay Vương Nhược Dao. Hoàng hậu xem màn này ở trong mắt nhưng chỉ có thể chịu đựng giận dữ nói: “Thần thiếp làm sao có thể trách tội, chỉ là việc nhỏ, thân thể hoàng thượng quan trọng hơn, muội muội bầu bạn bên cạnh hoàng thượng, thần thiếp thật an tâm, hôm nay yến hội Mẫu đơn, tất cả chư vị tiểu thư không cần câu nệ, hoa Mẫu đơn trong Mẫu đơn viên năm nay nở rất đẹp, Bổn cung cảm thấy may mắn vô cùng.”

“Muội muội nghe nói hoàng thượng ban cho tỷ tỷ một khối ngọc bội bên trong có hoa mẫu đơn, chỉ sợ trên đời này nó là khối ngọc duy nhất, không bằng Hoàng hậu nương nương mang ra cho nô tì và các vị các tiểu thư được mở mang tầm mắt.” Vương quý phi cười nói.

“Chỉ là một khối ngọc thôi, Bổn cung để ý chính là tâm ý của hoàng thượng.” Hoàng hậu tuy rằng nói không để ý, nhưng vui sướng trong lòng hiện rõ trên mặt vì thế lệnh cho Dương cô cô đi lấy. “Được rồi, hôm nay nhân vật chính không phải là bổn cung mà là các vị thiên kim thế gia, mọi người cứ dốc hết sở trường của mình ra, bổn cung tất nhiên có thưởng.”