Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 4 - Chương 220




“Tại hạ chính là Đàn Y.” Hách Thiên Thần mỉm cười, “Nhưng mặc dù là Đàn Y thì cũng không ngờ Vạn Ương lại có người đứng sau hậu đài, Vạn Ương Vương quả thật đã chết, Vạn Ương Vương chân chính lại là công chúa Vạn Ương, không biết Mạc Vô Thương có biết chuyện này hay không?”

Giống như đến đây làm khách, hắn hỏi một cách ôn hòa hữu lễ làm cho Lương Ỷ La có một chút hoảng hốt, nhìn y mệ thanh y của hắn khẽ phất phơ khi nói chuyện, nàng gật đầu, “Mạc Vô Thương biết, bản cung còn nói với hắn rằng ta muốn gặp các ngươi, muốn hắn dẫn bọn ngươi tiến cung, nhưng ta không ngờ….”

Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Lương Ỷ La đã biết chuyện gì xảy ra, Vương huynh của nàng vốn là Vạn Ương Vương Lương Hạo đã sớm chết vì trọng bệnh, người vừa mới chết đương nhiên không phải hắn, nàng chỉ cảm thấy kỳ quái là ai lại đi ám sát, nay nhìn thấy bọn họ thì liền rõ ràng.

“Mạc Vô Thương vẫn ghi hận trong lòng đối với các ngươi, con hắn chết ở Trung Nguyên, hắn nhớ mãi việc báo thù, bản cung đã từng ngăn cản, nhưng hắn vẫn đi Trung Nguyên, không ngờ lần này hắn không nghe theo Vương lệnh, lại làm ra chuyện như vậy.” Thái độ của Lương Ỷ La không giống như có địch ý, mà lại có vẻ tương đối ân cần, nàng dẫn bọn họ đến một gian phòng khác.

“Các ngươi ở đây bị xem là thích khách, cẩn thận vẫn tốt hơn.” Gian phòng này thoạt nhìn được dùng cho nghị sự, phi thường bí ẩn, nàng tự mình đi châm trà, đặt trước mặt hai người, khi làm ra hành động như vậy, phong thái sắc bén trên người nàng chậm rãi lui ra, có vài điểm giống Diễm Hoa.

Cái loại thân thiết của trưởng bối làm cho Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đều cảm thấy kinh ngạc. Lương Ỷ La sau khi châm trà xong thì ngồi xuống, nâng tách trà lên rồi uống một ngụm, “Nghe nói các ngươi ở Trung Nguyên đều rất có uy tín. Không ai không biết danh hào của Huyết Ma Y và Đàn Y công tử, nay đi vào Vạn Ương, rồi sau đó hủy diệt Thanh Đại Lâu, tổn hại Ngao Kiêu tộc, không biết có phải là sự thật hay không?”

Ngữ khí của nàng giống như đang trò chuyện với bọn họ, Hách Thiên Thần thản nhiên mỉm cười, “Quả thật đã tương ngộ những việc này.” Hắn không chạm vào tách trà trên bàn, Hách Cửu Tiêu ngồi bên cạnh hắn, toàn thân băng lãnh không hề thay đổi, “Ngươi muốn gặp chúng ta, nguyên nhân?”

“Đương nhiên không phải vì giá họa cho các ngươi.” Lương Ỷ La nhìn ra ánh mắt sắc bén của hắn, nàng mỉm cười, “Bản cung tuy rằng đang ở đây chấp chưởng quốc sự của Vạn Ương, nhưng bên ngoài có ai biết được Ỷ La công chúa còn sống hay không?”

Hai huynh đệ đều không trả lời, đây cũng là nghi hoặc trong lòng của bọn họ, nàng nhìn thấy, sắc mặt hơi thoáng phiền muộn, “Bản cung thân là công chúa, nhưng không được Vương huynh thừa nhận, các ngươi cũng biết, nơi này có nhiều người như vậy, thứ nhất là vì bảo hộ ta, thứ hai cũng là vì giam lỏng, đó là Vương huynh đã hạ lệnh. Sau khi hắn chết, không ai dám vi phạm, bản cung chỉ có thể ở trong này, không thể ra ngoài một bước.”

Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhớ đến Yêu Hồ tộc, theo như lời Mục Thịnh, Yêu Hồ tộc cũng bị cấm túc trong núi, không được phép ra ngoài nửa bước, đã xảy ra chuyện gì lại khiến Vạn Ương Vương hạ chỉ như vậy?

“Ta ở trong cung, là người có quyền thế nhất, cũng là người hoàn toàn không có quyền thế.” Lương Ỷ La cười khổ, giải thích với bọn họ.

Nàng nắm Vạn Ương trong tay nhưng phải dựa vào các vị đại thần để truyền hạ mệnh lệnh, những vị đại thần đều là những người trung thành với Vạn Ương Vương Lương Hạo, sợ Vạn Ương Vương chết mà lại không có người kế thừa, phía dưới có vài bộ tộc nảy sinh dị tâm, vì vậy sau khi hắn ốm chết thì liền tìm thế thân của Vạn Ương Vương để che mắt thiên hạ.

Để tránh lộ ra sơ hở, thế thân kia đã bị hạ dược, triền miên trên giường bệnh, làm cho người ta hoàn toàn tin Vạn Ương Vương quả thật lâm trọng bệnh, âm thầm đem quốc sự của Vạn Ương giao cho người thân duy nhất của hắn, chính là Vương muội Lương Ỷ La.

“Chỉ một nét bút của bản cung là có thể nắm lấy sinh tử của dân chúng Vạn Ương trong tay, nhưng lại không thể tự khống chế cuộc đời của mình, không thể có được tự do, chẳng lẽ đây không phải là một chuyện phi thường nực cười hay sao?” Nàng nói một cách thản nhiên, không ngừng cười to, cười ra tất cả chua xót trong lòng của mình.

Sau đó nàng thở dài, “Tuy rằng ta biết các ngươi không phải thích khách, cũng không giết Vương huynh của ta, nhưng bản cung cũng không thể chứng minh các ngươi không có làm, bởi vì trong mắt của đại đa số mọi người, Vạn Ương Vương cho đến lúc này vẫn còn sống, là hôm nay bị các ngươi giết chết, hiện tại mấy vị đại thần có lẽ đang thương nghị nên giải quyết chuyện này như thế nào.”

Mạc Vô Thương tất nhiên đã sớm tính toán nên mới dùng đến biện pháp này, tuy hắn đã chết nhưng đã đạt được mục đích, muốn toàn bộ Vạn Ương đối địch với hai huynh đệ bọn họ. Đầu ngón tay của Hách Thiên Thần khẽ nhúc nhích, chậm rãi gõ lên tay vịn của thành ghế, thần sắc vẫn không thấy quá mức phập phồng.

“Nguyên nhân mà ngươi muống gặp chúng ta?” Hách Cửu Tiêu lặp lại vấn đề lúc trước, nhẹ nhàng cầm lấy tay của Hách Thiên Thần, đối phương nhìn hắn một cái, đôi mắt trầm tĩnh khẽ khép lại, thanh y dưới ánh đèn giống như biển sâu khôn cùng, không thấy gợn sóng.

Cho dù nghe nói sẽ trở thành địch nhân của toàn bộ Vạn Ương thì bọn họ cũng không hề e ngại, Lương Ỷ La vẫn thủy chung quan sát bọn họ, cảm thấy hài lòng, “Bản cung muốn gặp các ngươi là vì muốn cầu các ngươi một chuyện…” Nàng nói đến đây thì ngừng lại, nhìn vào tách trà trong tay của mình, muốn nói lại thôi.

“Ỷ La! Ỷ La?” Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, có người hô to, tiếp theo là tiếng đập cửa vang lên từng trận, có vẻ rất cấp bách.

Hùng Tích An? Hách Thiên Thần đoán rằng Hùng Tích An nhất định nghe nói trong cung có thích khách nên mới quay lại tìm Lương Ỷ La.

Lương Ỷ La đứng dậy, hơi thoáng lúng túng, vội vàng đưa cho bọn họ một miếng lệnh bài, “Các ngươi đi mau, hướng Đông, nơi đó có một cánh cửa có thể xuất cung, người canh gác là thân tín của bản cung, nhớ rõ ba ngày sau đến tìm ta, ta có việc muốn nói với các ngươi!”

Lúc này chống lại Hùng Tích An sẽ bất lợi, về phần Lương Ỷ La có phải là người viết lá thư đó hay không, quan hệ giữa nàng và Hùng Tích An rốt cục là như thế nào, bọn họ vẫn chưa kịp hỏi, mở ra cửa sổ, bọn họ từ trên phòng lặng lẽ nhảy xuống xà nhà, cầm lệnh bài của Lương Ỷ La để rời khỏi hoàng cung.

Chờ ra khỏi cung, tìm một khách điếm để nghỉ chân, lúc này trời đã sáng.

“Có mệt hay không?” Hách Cửu Tiêu cầm lấy ấm trà quay trở lại trong phòng, châm trà đưa cho Hách Thiên Thần. Hách Thiên Thần tiếp nhận, khi hắn uống trà thì Hách Cửu Tiêu ngồi xuống bên cạnh hắn, “Vạn Ương đã loạn, ta nghĩ đã đến lúc cần phải trở về.”

“Thật đáng tiếc không tìm được Già Lam, cũng không giải được độc trên người của ngươi.” Hách Thiên Thần thở dài, bất an ngồi ngắm tách trà bằng bạch ngọc trong tay, Hách Cửu Tiêu choàng tay qua vai hắn, “Thiên Thần, độc của ta mặc dù không giải được thì cũng không sao, ta có thể khống chế không sử dụng dị lực, chỉ cần như thế thì nó sẽ không gây nguy hiểm, vẫn còn lo lắng hay sao?”

“Một ngày không giải được thì ta lại bất an thêm một ngày.” Sắc mặt của Hách Thiên Thần hơi trầm xuống, hắn nhìn vào tách trà, thủy sắc bên trong không ngừng chiếu vào đáy mắt của hắn, “Lần này chúng ta đến Vạn Ương, nhưng đến nay vẫn chưa nhìn thấy người của Yêu Hồ tộc, năm đó tộc trưởng Cừu Hoàng vì sao lại mưu đồ hạ độc ám sát Thuận Đức Đế, ba mươi hai năm trước rốt cục đã phát sinh chuyện gì…”

“Đi Yêu Hồ tộc là có thể hỏi rõ ràng.” Hách Cửu Tiêu sóng vai với hắn, hai người cùng dựa vào ghế.

“Một đêm không chợp mắt, chúng ta tốt nhất nên đi nghỉ ngơi, thức dậy rồi tiếp tục thảo luận chuyện sau đó.” Hách Thiên Thần kỳ thật cũng không cảm thấy mệt mỏi, nhưng vì để đối phó với những bất trắc có thể xảy ra, rốt cục hắn hạ quyết định như vậy.

Hách Thiên Thần là loại người luôn làm cho bản thân mình phải bảo trì ở trạng thái tốt nhất, như thế vô luận gặp phải chuyện gì thì đều có thể dành thêm nhiều phần thắng. Hách Cửu Tiêu chậm rãi siết chặt cánh tay đang choàng trên bờ vai của Hách Thiên Thần, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đang khẽ nhắm lại của hắn.

Cho dù nhắm mắt lại, nhưng Hách Thiên Thần vẫn có thể cảm giác được trong tầm mắt của hắn là sự yêu thương tràn đầy ôn nhu, mở mắt ra, hắn đứng lên, đè lại động tác tính đứng dậy của Hách Cửu Tiêu, “Trên đường mệt mỏi, ngươi ngồi nghỉ ngơi, ta đi gọi người múc nước.”

Hắn xoay người xuất môn, Hách Cửu Tiêu ngồi trên ghế một lát, sống chung cho đến nay, giữa hai huynh đệ bọn họ có rất nhiều việc không cần nói rõ cũng đã hiểu lòng nhau, cũng rất ít khi nói những gì làm đau lòng đối phương, nhưng chỉ cần hắn hơi lộ ra một chút thái độ thì Hách Thiên Thần sẽ biết.

Hách Thiên Thần đi chuẩn bị nước tắm, Hách Cửu Tiêu lại đi gọi tiểu nhị mấy món ăn, chờ hắn trở về, hai người cùng nhau dùng bữa, sau khi tắm rửa thì mới lên giường.

Khi nằm xuống, Hách Cửu Tiêu nhìn thấy người nằm bên cạnh đang trầm tư, “Nghĩ đến ba ngày sau?”

Hách Thiên Thần gật đầu, kéo lại cổ áo một chút, “Không biết Lương Ỷ La muốn nói cái gì, cùng với việc lần này chúng ta không cáo biệt, Mục Thịnh không ở đây, chúng ta phải tự mình lên Miên Ngọc Sơn, tin tức Vạn Ương Vương đã chết sẽ được loan truyền rất nhanh, đến lúc đó bọn họ cũng không cần phải dựa vào chúng ta, Yêu Hồ tộc cuối cùng sẽ được phép hạ sơn, không còn bị giam lỏng trong núi.”

“Giảm đi phiền toái cho chúng ta.” Hách Cửu Tiêu luồn tay vào khe hở ở vạt ngoại sam đến trước ngực của Hách Thiên Thần, bàn tay chậm rãi di chuyển xung quanh lồng ngực,Hách Thiên Thần nắm lấy tay Hách Cửu Tiêu rồi đặt vào tay mình, những ngón tay của hai người đan vào nhau, hắn thản nhiên nhắm mắt lại, “E rằng mấy ngày tới Mục Thịnh và Phong Ngự Tu sẽ đi tìm chúng ta, bọn họ có lẽ không ngờ chúng ta đã gặp được Vạn Ương Vương chân chính.”

Điều đó có nghĩa rằng Lương Ỷ La mới chính là Vạn Ương Vương, nghĩ đến Thánh Y theo như lời của Thương Lê, Hách Thiên Thần dừng lại động tác đang vuốt ve ngón tay của Hách Cửu Tiêu một chút, bỗng nhiên hiểu rõ.

“Các đại thần tích cực tìm người kế thừa chức vị Thánh Y, cũng không bận tâm đến thân phận của ngươi, có lẽ là vì vội vã muốn chữa bệnh cho Vạn Ương Vương, hoặc có lẽ bọn họ đã hoài nghi thân phận của kẻ thế thân kia, lúc này không thể hoàn toàn tin tưởng đại phu trong cung, nhưng lại có thể tin tưởng một người ngoài như ngươi.”

Hách Cửu Tiêu đương nhiên chưa từng để ý cái gì là Thánh Y, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh, “Vô luận Thánh Y là ai, chỉ cần đưa ra đáp án thì sẽ mất đi giá trị, sẽ trở nên vô dụng.”

Đây là hai phe triều thần tranh đấu trong Vạn Ương tộc, nay Vạn Ương Vương giả dạng đã chết, những đại thần không rõ chân tướng sẽ không bao giờ còn có thể chứng minh được điều gì nữa, những ai hiểu rõ chân tướng thì giờ khắc này lại đang đau đầu suy nghĩ tiếp theo phải đề phòng các bộ tộc khác như thế nào.

Nhưng những việc này không quan hệ đến bọn họ, hai người lại thảo luận vài câu rồi chợp mắt an giấc. Lúc này bọn họ hoàn toàn không ngờ, từ nay về sau lịch sử của Vạn Ương sẽ vì sự can thiệp của hai huynh đệ bọn họ mà hoàn toàn thay đổi.

Tiếng rao hàng ở đầu phố đã vang lên, sắc trời bừng sáng, người dần dần đông đúc, khi hai người ngủ say trong khách điếm thì tin tức Vạn Ương Vương bị ám sát đã loan truyền ra khỏi hoàng cung.