Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 4 - Chương 197




“Ta hy vọng không có lần sau.” Lời nói của Hách Cửu Tiêu chứa đựng hàm ý sâu xa, đôi mắt sáng quắc thủy chung nhìn hắn chăm chú, Hách Thiên Thần nheo mắt lại, nhìn ra xa xa, giống như rốt cục không còn lời nào để nói.

Tư Tô ở bên cạnh vừa mỉm cười vừa nhìn chăm chú, nghe thấy hai người đối thoại, nụ cười càng lúc càng thâm, hắn lên lưng ngựa rồi phất tay về hướng Hách Cửu Tiêu, “Sư phụ ở ngay phía trước, sư huynh còn không mau lên đường?”

Nhìn Hách Thiên Thần thật sâu. Trước khi rời đi, Hách Cửu Tiêu nhìn thấy sự phập phồng dưới đáy mắt của hắn. Hách Thiên Thần đón nhận ánh mắt nhìn chăm chú của Hách Cửu Tiêu, khóe miệng khẽ giật nhưng một chữ cũng không nói ra, cứ như vậy mà nhìn Hách Cửu Tiêu đi ngang qua người hắn.

Hai người một trước một sau, Tư Tô dẫn bọn họ đi trên một con đường nhỏ để lên núi, rất xa có thể nhìn thấy triền núi, trên đỉnh triền núi lộ ra một nóc nhà, tường trắng ngói đen, lấp ló phía sau mấy gốc cây, quả thật phi thường bí ẩn. Nếu như Già Lam ẩn cư lâu dài như thế, không biết có bao nhiêu người biết được địa điểm chính xác, cho dù có biết thì e rằng cũng không tìm được đến nơi này.

Để ngựa ở lại hạ sơn, ba người hướng lên trên, đi về căn nhà nhỏ kia, đến trước cửa cách đó không xa, bọn họ dừng lại cước bộ, trong phòng lặng yên không một tiếng động, tựa như không có người, cửa sổ cũng khép chặt, giống như đã rất lâu không có ai sống ở đây, cỏ khô mọc um tùm, khung cửa cũng bám đầy bụi bặm, thoạt nhìn cánh cửa không được khóa, nhưng lại khiến người ta không đoán được bên trong có phải đã sớm người không nhà trống hay không.

“Ngươi nói Già Lam ở bên trong?” Hách Cửu Tiêu hỏi Tư Tô, Tư Tô cũng cảm thấy kỳ quái, khẽ kinh ngạc một chút, “Chẳng lẽ sư phụ đã đi rồi hay sao? Không đâu, nếu hắn xuất môn thì nhất định sẽ để thư lại nói cho ta biết,” Hắn mỉm cười quay đầu nhìn Hách Thiên Thần, “Không sao, chúng ta xem hắn đi nơi nào thì sẽ biết.”

Hách Thiền Thần tiến lên đẩy cửa, Tư Tô thấy sắc mặt bình tĩnh của hắn nên cũng không lên tiếng, mà chỉ lui qua một bên. Cửa gỗ phát ra một tiếng cọt kẹt, trong phòng lan tỏa mùi bụi bặm. Hách Thiên Thần đặt chân xuống, trước mắt là một mảnh tối tăm u ám.

Chíu, trong bóng đêm xẹt qua một tia sáng, một thanh trường kiếm đâm thẳng đến, kiếm quang lạnh lẽo di chuyển cực nhanh, không đợi lưỡi kiếm xuyên không phát ra tiếng gió thì kiếm quang đã chỉa thẳng vào cổ họng của Hách Thiên Thần!

Bất thình lình trong gian phòng trống rỗng đâm ra một kiếm, Hách Thiên Thần không hề đề phòng thì làm sao mà tránh? Khóe miệng của Tư Tô chậm rãi nhếch lên ý cười, giống như sắp sửa nhìn thấy cảnh tượng máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, cho dù Hách Thiên Thần không chết thì cũng sẽ bị trọng thương.

Nhưng bất kể như thế nào, thậm chí kiếm quang phóng đến cực nhanh, vô cùng tàn nhẫn thì vẫn không bằng tư thế nâng lên y mệ một cách chuẩn xác, nội lực mãnh liệt được tung ra, Hách Thiên Thần nhẹ nhàng nhảy lên, người bên trong ngã xuống đất.

Những động tác liên tiếp, giống như đã sớm tính toán rất hoàn hảo, tựa như Hách Thiên Thần nâng lên y mệ vì chờ một kiếm này, mà người trong phòng đâm ra một kiếm là vì đón nhận một chưởng của Hách Thiên Thần.

Người tập kích bên trong kêu thảm một tiếng rồi ngã ra xa, sắc mặt của Hách Thiên Thần vẫn không thay đổi, y mệ khẽ phất lên, chậm rãi bước đi, “Tư Tô, đây là kế hoạch của ngươi?” Hắn hỏi người ở phía sau.

Đáy mắt của Tư Tô xẹt qua thần sắc ảo não, rồi lại mỉm cười, “Hách công tử, oan uổng cho ta, ta làm sao biết sư phụ không ở đây, người ở trong lại là tặc nhân, ngươi không sao chứ?”

Hách Thiên Thần không trả lời.

“Đi vào xem.” Hách Cửu Tiêu bước vào trong phòng, nơi nay bị rừng rậm bao vây nên ánh sáng chiếu xuống rất yếu ớt, chỉ có thể mang máng nhìn thấy bóng người đứng trong phòng. Hách Thiên Thần đưa lưng về phía bọn họ, đứng trong phòng nhìn người ngã xuống đất, dường như có chút đăm chiêu.

“Già Lam căn bản không ở đây.” Giọng nói nhẹ nhàng vang vọng trong căn phòng trống trải, căn phòng không nhỏ nhưng lại trống không, Hách Thiên Thần chậm rãi thích ứng với bóng tối ở trước mắt, nhìn xuống thi thể ở trên đất rồi xoay người lại, ánh mắt dừng trên người Hách Cửu Tiêu và Tư Tô ở trước cửa cách đó không xa.

“Không ở đây là có ý gì?” Hách Cửu Tiêu nhíu chặt mi, từ khi hắn bắt đầu chất vấn thì hàn khí ở trong phòng càng lúc càng chồng chất, “Ngươi đang lừa ta?” Hắn nhìn Tư Tô, đôi mắt yêu dị trở nên âm lãnh, huyết sắc mơ hồ đang sôi sục.

Bị hắn dùng ánh mắt này trông lại, Tư Tô lập tức cả kinh, nhưng vẫn không lui về phía sau, giải thích một cách kích động, “Sư huynh đừng nóng giận, ta làm sao có thể lừa ngươi, nơi này vốn là chỗ ở của sư phụ, không ngờ lại bị tặc nhân xâm nhập, bây giờ tặc nhân đã chết, chỉ cần mọi người bình yên vô sự là tốt rồi.”

“Quả thật đơn giản như lời của ngươi?” Hách Thiên Thần chỉ xuống thi thể, “Tư Tô, nếu ta nói người ở trong phòng đang chờ sẵn để giết ta, ngươi đã sớm biết, thì ngươi có thừa nhận hay không?”

“Không liên quan đến ta, vì sao ta phải thừa nhận?” Vẻ mặt của Tư Tô trở nên ngỡ ngàng, quay đầu cầu cứu Hách Cửu Tiêu, “Sư huynh, ngươi tin ta, ta thật sự không biết, hắn nói như vậy là vì nói xấu ta, hắn không muốn ta thân cận với ngươi, hôm nay các ngươi tranh chấp, hắn lại…”

Tư Tô cũng không nói tiếp, nhưng càng không nói tiếp thì đôi khi lại càng xúc động lòng người hơn so với nói thẳng ra, Hách Cửu Tiêu giống như bị xúc động, nhíu chặt mi, trong phòng càng trở nên âm u lạnh lẽo, nhưng lần này lại là vì Hách Thiên Thần, “Ta nói rồi, không có lần sau.”

Có thể rõ ràng nhận ra sự nóng giận trong lời nói của Hách Cửu Tiêu, Tư Tô vừa lòng mỉm cười, Hách Cửu Tiêu trúng Vong Tâm, càng lúc càng phát huy hiệu quả, thời gian càng lâu, độc thấm càng sâu, càng khó cứu chữa, qua vài ngày nữa, cho dù có biết được thì Hách Cửu Tiêu cũng không thể khôi phục lại như cũ.

Trong lòng đắc ý, nhưng trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp lại nhìn không ra bất luận dấu vết nào, nụ cười của hắn vẫn dễ gần như trước, tựa như một quý công tử được gia giáo đàng hoàng, làm người ta tin rằng hắn thật sự vô hại, sẽ tin theo từng câu từng chữ của hắn, “Có lẽ…người này là do hắn an bài.”

Hắn đứng bên cạnh Hách Cửu Tiêu, chỉ về phía Hách Thiên Thần, cũng không tỏ vẻ sợ hãi mà lại có một chút bi ai, “Sư huynh, ta đã sớm nói rằng các ngươi không nên ở cùng với nhau, nếu hắn vì yêu mà hóa hận, muốn giết ta, thậm chí muốn giết cả ngươi thì phải làm sao? Nghe nói…ở Trung Nguyên đã từng xảy ra một chuyện như vậy.”

Thở dài, tựa như đang nhắc lại chuyện xưa, thảm án Minh Nguyệt Sơn Trang, những gì người ta đã nói, đã cảnh cáo, nay lại một lần nữa được nhắc đến, Hách Cửu Tiêu sẽ đối mặt như thế nào?

Vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu vẫn lạnh như băng, nhưng lại bình thản nhìn Hách Thiên Thần, tựa hồ muốn nhìn rõ bên dưới sự trầm tĩnh và hết thảy lý trí này đang cất giấu điều gì, “Lời hắn nói là thật?”

Câu hỏi lạnh lùng khuấy động bầu không khí trong phòng, Hách Thiên Thần nhắm mắt lại, không biết là cảm thấy nực cười hay là thật đáng buồn.

Cũng không bận tâm đến câu hỏi của Hách Cửu Tiêu, hắn thay đổi vẻ mặt, phảng phất như mây trời cuồn cuộn, trong khoảnh khắc từ bình thản hóa thành lạnh lùng nghiêm nghị, “Ngươi đã sớm an bài rất chu đáo, Tư Tô, kể từ lúc bắt đầu thì ngươi đã cố ý dẫn chúng ta đến nơi này, nếu ta đoán không sai, ngoại trừ kẻ vừa tập kích, thì xung quanh còn có không ít người đang ẩn thân ở một nơi bí mật gần đây, ta nói có đúng hay không?”

“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Kiêng kỵ Hách Cửu Tiêu nên Tư Tô vẫn không thừa nhận, nhưng vẻ mặt của hắn lại lộ ra biểu tình thản nhiên, trong căn phòng tối tăm, khuôn mặt tươi cười hết sức quỷ dị.

“Ngươi không biết, vậy để ta nói cho ngươi biết.” Hách Thiên Thần nói một câu mạnh mẽ, cũng giống như bóng dáng đang đứng thẳng, vô hình trung làm cho người ta có cảm giác áp bách. Tư Tô hơi thoáng bất an, hắn duy nhất chú ý đến Hách Cửu Tiêu, chỉ cần Hách Cửu Tiêu còn bị khống chế thì hắn không sợ Hách Thiên Thần.

Thấy Hách Cửu Tiêu nghe xong lời nói của Hách Thiên Thần nhưng vẫn không lộ ra điều gì bất thường, vẫn lạnh như băng, không hề xúc động, Tư Tô thu hồi tầm mắt, vừa lòng dựa vào vách tường, “Ngươi nói đi, để xem ngươi có thể nói ra được cái gì.”

“Nói ra cái gì?” Hách Thiên Thần cười một cách lạnh lùng, “Không bằng chúng ta bắt đầu nói kể từ lúc ngươi hãm hại phụ thân của Hồng Lăng”

Tư Tô vẫn chưa biến sắc, Hách Thiên Thần coi như không nhìn thấy, tựa hồ Hách Cửu Tiêu cũng không ở trước mặt hắn. Lúc này ở trước mặt hắn chỉ có căn phòng u ám, chỉ có những bóng râm loang lổ ở trước cửa, chỉ có thi thể trên mặt đất, bên người hắn không còn bất luận bóng dáng nào khác.

“Phụ thân của Hồng Lăng bị Lam Hạt cắn, Lam Hạt thích nơi âm u ẩm ướt, lại lần lượt xuất hiện ở Thiên Lộ. Trong khi Đàm Vụ quanh năm đều có sương mù, có Lam Hạt cũng không kỳ quái, nhưng kỳ quái ở chỗ chúng xuất hiện thành một bầy trong Thanh Đại Lâu, trừ phi là có người nuôi dưỡng, bằng không sẽ không có lý do xuất hiện nhiều như vậy.”

“Vậy thì quan hệ gì đến ta?” Tư Tô nhíu mày, mở to mắt một cách vô tội.

Ngữ thanh thản nhiên tiếp tục cất lên, “Vốn không quan hệ đến ngươi, nhưng ở trước cửa hang động, ngươi dùng sợi tơ màu lam ở trên mặt đất để giết người của Hắc Man Bang, như vậy thì có liên quan đến ngươi.”

Không đợi Tư Tô phản ứng, Hách Thiên Thần liền nói tiếp, “Ta đã thấy thương tích của phụ thân Hồng Lăng, người chết trong hang động cũng có triệu chứng trúng độc giống hệt như thế, trên người hóa thành màu lam, toàn thân xanh xanh tím tím. Ở những nơi khác nhau lại đồng thời xuất hiện cùng một loại độc, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?”

Tư Tô vẫn chưa trả lời, nhưng Hách Thiên Thần căn bản không muốn Tư Tô trả lời, đứng trong bóng tối, dưới đáy mắt của hắn xẹt qua một tia sáng, như sao băng lóe lên, làm người ta không dám nhìn thẳng, “Già Lam đâu? Già Lam rốt cục ở nơi nào? Hắn thật sự còn sống trên đời?”

Hách Cửu Tiêu nghe thấy hai chữ Già Lam thì tựa như bị chấn động, cẩm y phất lên trong bóng tối, chất vấn Hách Thiên Thần, “Vì sao ngươi lại nói hắn đã chết?”

Tư Tô bắt lấy thời cơ, trong miệng kinh hô, “Hay là trước đó ngươi đã giết sư phụ? Ngươi không muốn để cho sư huynh gặp mặt sư phụ? Ngươi không muốn để cho hắn quay trở về sư môn sống cùng với ta? Hách Thiên Thần, ngươi thật là độc ác!”

Lời nói của hắn là cố ý nói cho Hách Cửu Tiêu nghe, đối với người đã mất đi năng lực nhận thức vì bị trúng độc Vong Tâm như Hách Cửu Tiêu mà nói, thì bấy nhiêu đây đã là quá đủ, đủ để làm cho hắn từ tình yêu đối với Hách Thiên Thần hóa thành hận ý.

Tư Tô nhìn thấy Hách Cửu Tiêu đã lộ ra sát khí, tiếp tục đứng bên cạnh thúc giục, “Sư huynh, hắn không phải thật tình đối với ngươi, ngươi tìm sư phụ nhất định là có việc, gặp phải độc khó giải nên muốn thỉnh giáo lão nhân gia, hắn lại không muốn cho ngươi biết, hắn muốn hại ngươi, một ngày nào đó hắn sẽ hạ thủ đối với ngươi! Giết hắn!”

“Giết hắn, về sau hắn sẽ không còn cơ hội hại người! Sư huynh còn có ta, ta tìm người giúp ngươi cùng nhau giết hắn!” Trong miệng Tư Tô là tức giận, nhưng trong mắt lại lộ ra ý cười, ngón tay đặt đến bên môi rồi huýt lên một tiếng, những tiếng bước chân vội vàng vọt đến nơi này.

Trong tiếng bước chân, Hách Cửu Tiêu đã nhặt lên thanh kiếm dưới đất, giống như chỉ có nhìn thấy máu thì mới giải trừ hận ý trong lòng của hắn, hắn nâng kiếm lên, hàn quang như sao băng xẹt qua bóng tối….

“Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu! Các ngươi đã bị trúng kế, là ta và Tư Tô cùng nhau lừa các ngươi.” Cánh cửa khép hờ bị đạp tung, Hồng Lăng trừng lớn mắt xông vào trong phòng, trên mặt hết trắng lại đỏ, cùng lúc đó có tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng ở bên ngoài, phá vỡ mái nhà, tiếng nổ ầm ầm và huyết quang cùng lúc bùng lên.

Trong phòng, Hách Cửu Tiêu nâng kiếm, máu tươi chảy dài từ mũi kiếm rồi nhỏ giọt xuống đất, cũng có một chút chảy xuôi trên tay của hắn, nhiễm đỏ cả y mệ, biểu tình băng lãnh, lần đầu tiên lộ ra cảm giác rõ ràng chán ghét, sau đó càng trở nên lạnh hơn, như băng hàn xuyên thấu xương, “Ta nhịn ngươi đã lâu.”

Vô luận như thế nào thì Tư Tô cũng thật không ngờ, hắn chậm rãi cúi đầu, nhìn vào mũi kiếm trước bụng của hắn, cảm thấy có sự lạnh lẽo âm u từ trong bụng, giống như truyền đến từ bàn tay của Hách Cửu Tiêu, cũng có thể là hàn khí của mũi kiếm đang chuyển mình một chút ở trong bụng của hắn, “Vì…..vì sao…”

“Bởi vì hắn căn bản không bị Vong Tâm khống chế.” Hách Thiên Thần bình tĩnh lấy ra Giao Tàm ti, rồi cười khẽ với Hách Cửu Tiêu, “Mới giả vờ có mấy ngày mà thôi, xem ra tính nhẫn nại của ngươi vẫn là quá kém.”