Khuynh Tẫn Thiên Hạ

Chương 5




Từ sau đêm trò chuyện tâm giao đó, hầu như đêm nào Phương Quân Càn cũng mò đến, mà lần nào hắn đến cũng đều phải ăn bánh uống trà mới chịu được, làm cho Tiếu Khuynh Vũ không khỏi hoài nghi chẳng lẽ hắn cố ý bỏ cơm chiều để đến nhà mình ăn chầu uống chực??? Không lẽ tài chính vương phủ lâm vào cảnh khó khăn đến thế? Đến nỗi đường đường một tiểu hầu gia lại bước xuống tận cái nước thê thảm này?! Làm sao có thể!!! Phân tích chán chê cuối cùng kết luận: vấn đề nằm ở chỗ bản thân Tiểu hầu gia!…



Mà Phương tiểu hầu gia từ dạo đó, đêm đêm thăm viếng không bao giờ cửa chính mà vào. Trên thực tế, trừ Lao thúc ngày đêm hầu hạ công tử không rời nửa bước cùng Trương Tẫn Nhai – Trương tiểu bằng hữu ra thì trong nhà không một ai hay biết Phương Tiểu hầu gia thanh danh hiển hách kia mỗi đêm đều lui tới. Bởi vì Vô Song công tử cứ đến giờ Hợi thì cho tất cả hộ vệ thoái lui, chuẩn bị trà bánh chu đáo, lẳng lặng chừa ra một song cửa sổ không đóng lại cho Phương Quân Càn. Thế nên hằng đêm, Phương Quân Càn đều khe khẽ hé song cửa để sẵn kia mà lách mình vào tiểu lâu, nơi nghỉ của Tiếu Khuynh Vũ.

Phương Quân Càn dạo này thường tự chế giễu công phu khinh công tuyệt đỉnh của mình đang bắt đầu có công dụng khác, toàn chỉ dùng để đạp nóc vượt tường nhà người ta, càng lúc càng giống một tên thái hoa tặc (1) chuyên trộm hương bẻ ngọc. Tiếu Khuynh Vũ ra vẻ tiếc hận, tiểu lâu không có mỹ nhân. Phương Quân Càn nghiêm nghị trả lời có, trước mặt ta đây không phải một đại mỹ nhân sao?

Một thoáng yên lặng, rồi cả hai cùng lăn ra cười ngặt nghẽo.

Khi hai người ở cùng nhau, thỉnh thoảng, dưới trời lạc hoa, Tiếu Khuynh Vũ sẽ thổi tiêu, Phương Quân Càn lẳng lặng thưởng thức. Khi Tiếu Khuynh Vũ thổi, thần thái đạm định trầm tĩnh, nhưng chất chứa nỗi niềm vô kể.



Tiêu thanh lạnh lẽo mà trong trẻo, bi ai cùng cô tịch.

Thoáng nghe, tưởng như y vô tình, nhưng đến chỗ sâu lắng nhất, lại đa tình vô hạn… Tiêu thanh đang cao trào tình cảm, bỗng dưng lạnh lẽo vong tình… Đang thắm nồng xuân ý, bỗng dưng lạnh tanh, bạc tình…

Phương Quân Càn chuyên chú lắng nghe. Chỉ thấy tiếng tiêu thực đi thẳng vào lòng người, phàm là người nghe xong đều thấy dâng lên một nỗi niềm thư mỹ (2) cùng rung động, ngoài ra còn có một cảm giác thanh thoát nhẹ nhàng, mà cũng len lỏi một chút cô tịch thê lương.

Hắn không biết phải gọi đó là cảm giác gì, và cũng không biết cảm giác đó từ đâu mà có…

Phương Quân Càn không thể nào giải thích được.

Có khi, Tiếu Khuynh Vũ lại gảy đàn dưới trăng.



Lúc y gảy đàn, tư thế, thần thái tuấn mỹ khác thường, mà cũng dịu dàng, thanh thoát lạ thường, vẻ đẹp thanh cao, ôn nhu mà hoa lệ âm thầm toát ra. Dưới mười ngón tay thon dài thanh mảnh mà lại rất hữu lực, từng dây, từng dây đàn rung lên, ngân nga, tiết tấu có nhanh có chậm, sảng khoái mà tự nhiên, nhưng cũng ẩn tàng trong đó nét kiêu hãnh, cao ngạo.

Đàn ngân nga, tiếng đàn như mây trôi nước chảy, êm ái rót vào lòng người, hưng khởi hy vọng giữa cơn tuyệt vọng chán chường, đất trời nổi mây cuộn sóng, hồng trần hư ảo phù hoa, nhẹ nhàng tinh tế như khe suối nhỏ róc rách, vương vấn du dương. Những lúc như vậy, Phương tiểu hầu gia hứng khởi, sẽ bồi cầm mà múa kiếm.

Thân pháp như rồng, uyển chuyển mà mạnh mẽ, kiếm khí như cầu vồng tỏa ra cương mãnh, rực rỡ. Kiếm quang hòa cùng tiếng đàn vút cao, tóc xanh cùng hồng cân nhảy múa.

Cao hứng, Phương Quân Càn phi thân lên cành cây. Tán đào hoa u tịch bị kiếm khí của hắn khuấy động, cánh hoa phiêu phiêu ung dung, nhè nhẹ, tiêu sái rời khỏi cành, bay trong gió, lả tả rơi, như phá vỡ một trận đồ thịnh thế yên hoa.

Cơn mưa rực đỏ màu hoa cứ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, tiêu diêu tự tại trong không trung rồi đậu lại trên hai người họ, trên tóc, trên y phục, rồi… lưu luyến bên người, vấn vương mái tóc, bồi hồi trên áo, mà cũng triền miên ý tình…

Lúc này thì, hai người đang đánh cờ.



Kỳ lực cả hai tương đương nhau, nhất thời không thể phân định thắng bại.

Phương Quân Càn nhặt quân ‘Mã’ lên, cười đầy đắc chí: “Mã năm tấn ba, ăn pháo.” Phương Quân Càn giỏi tấn công, kỳ nghệ của hắn cũng như kiếm khí, Tiếu Khuynh Vũ cũng phải cực kỳ vất vả mới ứng phó được với trăm nghìn sát chiêu của hắn, hao tổn không ít tướng sĩ. “Phá thành chiếm đất thực sự dễ như trở bàn tay.” – Vô song công tử cười cười đánh giá hắn.

Kỳ nghệ của Tiếu Khuynh Vũ nào phải hạng tầm thường, mỗi thế cờ thoái thủ đều ẩn giấu cơ hội phản kích, trong thế công cũng hàm ý sát phạt, sáng suốt kinh người, thường hay bất ngờ mà diệt binh trảm tướng. Những nước cờ của y thâm ý trác tuyệt, độc đáo khác hẳn với cách chơi xưa cũ, không khỏi khiến Phương Quân Càn mãn nhãn bội phục.

Tiếu Khuynh Vũ bất động thanh sắc, lẳng lặng nhấc quân ‘Tượng’ của Phương Quân Càn ra khỏi cuộc cờ, chớp mắt, sĩ tốt đã nhập cung, trực đảo Hoàng Long. “Chiếu tướng!” – Y đưa mắt nhìn hắn, đôi mắt tràn đầy ý cười.

Phương Quân Càn thầm than thất sách, vội tìm cách gỡ, hắn xem xét kỹ càng ván cờ nhiều lần hòng tính kế lật ngược tình thế, nhưng rồi phát hiện thế lớn đã tàn, không còn cơ hội khuynh thiên đảo địa. Vì vậy quyết định buông cờ, không hề cay cú, nở một nụ cười khoáng đạt, bình thản: “Ta thua rồi!”

“Đa tạ Tiểu hầu gia nhường bước!” – Bàn tay phải quấn kim tuyến của Tiếu Khuynh Vũ nhẹ đưa lên, chậm rãi vuốt lọn tóc mai đen nhánh, ung dung hoa quý, mang theo nét cười ấm áp ngời lên trong ánh mắt, đồng thời toát ra nét thanh hoa kiêu hãnh không thốt nên lời.

“Vô Song công tử đúng là danh bất hư truyền, kỳ môn độn giáp, cơ khí kỹ xảo, cầm kỳ thi họa, xem quẻ đoán mệnh, trận pháp thao lược, không gì không thông, không gì không biết. Thật không hổ danh ‘Thiên hạ vô song’. Phương Quân Càn ta gặp được tri kỷ như vậy, thật không uổng kiếp này.”

“Tiểu hầu gia quá khen!” – Y cười, làn xuân thủy đen láy trong vắt như pha lê, “Thiên hạ này làm sao tìm được hai người giống nhau như đúc? Ngài hay ta, mỗi người đều là độc nhất vô nhị, mỗi người đều là ‘thiên hạ vô song’. Đáng tiếc, đáng tiếc người đời không bao giờ chịu hiểu cái chân lý hiển nhiên đó.”

Phương Quân Càn cười: “Haha, huynh nói đúng, ta sai rồi!”

“Công tử! Công tử! Không xong rồi!” Trương tiểu bằng hữu dáng điệu hoảng hốt khẩn trương chạy bổ lên lầu, cắm đầu cắm cổ ào vào phòng riêng của công tử. Phương Quân Càn nhịn không được liền trêu:



“Công tử nhà ngươi vẫn ổn, có gì không xong chứ?”

“Hứ, ai nói chuyện với ngươi! Công tử, Lâm tiểu thư đến!”

“Y Y?” – Tiếu Khuynh Vũ nhíu mày, “Khuya vậy rồi nàng đến đây làm chi?”

“Con không biết!” – Tiểu thư đồng lắc đầu nguầy nguậy.

Tiếu Khuynh Vũ lãnh đạm nói: “Ra nói rằng ta đã ngủ rồi!”

“Con đã nói…” – Tiểu thư đồng nói như sắp khóc, “Nhưng nàng ấy bảo phòng công tử còn sáng đèn, nhất định là còn thức.”

Nguyên lai là tại Phương Tiểu hầu gia…

Phương Quân Càn cười bối rối: “Xem ra ta phải cáo từ sớm thôi, hôm nay tạm biệt huynh ở đây vậy!”. Vừa dứt lời liền phóng thân mình đến bên cửa sổ, chân đặt lên bậu cửa định nhảy xuống. Đầu vừa nhoài ra ngoài thì bắt gặp Lâm tiểu thư đang thẳng bước tiến vào, nhắm hướng tiểu lâu mà đến.

Lâm Y Y vô tình ngẩng đầu lên khiến cho Phương Quân Càn hoảng hốt đến mức suýt đâm bổ xuống đất. “Không kịp rồi, nàng đã đến nơi, ta phải trốn thôi!” – Phương Tiểu hầu gia vừa phân bua vừa quăng mình lên giường ngủ của Tiếu Khuynh Vũ, nhanh tay buông rèm xuống trốn. “Công tử! Hắn…!” – Trương tiểu bằng hữu tức giận giậm chân thình thịch.

“Phương Quân Càn, ngươi đừng được đằng chân lân đằng đầu chứ!” – Mặt Tiếu Khuynh Vũ lạnh lùng một lớp băng sương. Nhưng không kịp rồi, Lâm Y Y đã bước vào.

Đành phải bỏ qua thôi.

“Biểu ca…” – Lâm Y Y vừa thấy Tiếu Khuynh Vũ, sắc diện bỗng trở nên ôn nhuận, ngượng ngùng.



“Tẫn Nhai, đi ra ngoài!”, “Dạ, công tử!” – Trương Tẫn Nhai cúi đầu cáo lui, trước khi đi còn xẹt một cái liếc mắt sắc lẻm về phía chiếc giường.

“Y Y, khuya vậy muội đến có việc gì không?” – Tiếu Khuynh Vũ nhỏ nhẹ hỏi.

Lâm Y Y mặt đỏ bừng, mắt dán xuống chân, không nói.

Tiếu Khuynh Vũ không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Sao vậy?”

Đầu của nàng càng cúi thấp xuống, cắn nhẹ bờ môi như hoa đào chúm chím, dáng vẻ e lệ thẹn thùng, xinh đẹp như thiếu nữ hoài xuân.

Trầm mặc.

Vẫn không lên tiếng.

Đang lúc Phương Tiểu hầu gia trốn ở trên giường bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn thì Lâm Y Y nhẹ nhàng mở miệng: “Muội… đã nói với cha…”

Tiếu Khuynh Vũ càng cảm thấy quái lạ: “Lâm thừa tướng? Muội đã nói gì với người?”. Cho dù Khuynh Vũ trí tuệ vô song, cũng nhất thời không rõ nàng đang nói chuyện gì.

Lâm Y Y mở miệng: “Muội nói với cha, muội… Phải, muội yêu huynh, muốn gả cho huynh.”

Tiếu Khuynh Vũ toàn thân chấn động, nhưng ngay lập tức khôi phục vẻ điềm tĩnh thường ngày.

Thần thái bất động, dẫu phong ba bão táp vẫn một lòng kiên định. (3)

Cố gắng giữ tâm bất loạn…

… nhưng kỳ thực, lòng dạ y đã sớm rối bời bời.

“Biểu ca, muội từ lâu đã yêu huynh!” – Thiếu nữ thổ lộ chân tình, mặt ửng đỏ, lúm đồng tiền trên má lún sâu theo nét cười dịu dàng, như điểm một vết chu sa diễm lệ. Nàng cười rất nhẹ, cúi đầu xấu hổ, suối tóc dài đen mượt đổ xuống bờ vai.

Dưới ngọn đèn, Tiếu Khuynh Vũ vẫn ngồi trang nghiêm, thần thái vẫn ôn nhu tĩnh lặng, nhưng cũng thập phần kiên định.

“Biểu ca…” – Thiếu nữ có vẻ bất an.

“Khuya rồi, muội phải về nghỉ thôi. Tẫn Nhai… tiễn khách!”

Sắc mặt thiếu nữ trắng bệch, nàng giật giật ống tay áo của Tiếu Khuynh Vũ, giọng thất thanh: “Biểu ca…Huynh…huynh không bằng lòng sao?”

Tiếu Khuynh Vũ chậm rãi, quyết liệt, tàn nhẫn, nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra khỏi tay áo mình: “Y Y, thân ta như thế này, không muốn hại người, hại mình. Nam nhi trong thiên hạ lừng lẫy uy danh, thân thể toàn vẹn còn nhiều lắm.”

“Muôi không cần ai hết! Biểu ca… biểu ca… muội không cần! Muội đã sớm quyết định! Cả đời này, muội muốn chăm sóc cho huynh!… Hay là… huynh sợ cha không chấp nhận? Chuyện đó không quan hệ, muội đi với huynh, có chết muội cũng muốn chết bên cạnh huynh…”

“Vấn đề không phải ở nơi Lâm thừa tướng.”

Đôi môi nàng run rẩy như sương sớm đọng trên hoa: “Vậy thì vì cái gì?”

“Bởi vì… ta đối với muội chỉ có tình cảm huynh muội.” Y vẫn bất động như đỉnh thiên sơn ngàn năm tuyết phủ, nhấn mạnh từng tiếng, giọng nói lãnh huyết vô tình, mà làm người ta liễu đoạn tâm can: “Ta không yêu muội.”

Ta không yêu muội.



Ta không yêu muội.

Ta không yêu muội.

Lâm Y Y toàn thân bị rút cạn sức lực, mềm nhũn quỵ xuống đất.

Trương Tẫn Nhai ở ngoài, gõ nhẹ cánh cửa: “Công tử…”

Giọng Tiếu Khuynh Vũ nhàn nhạt: “Thực xin lỗi…”

Lâm Y Y không có phản ứng.

Tiếu Khuynh Vũ nhìn ra cửa sổ, nói nửa như hứa hẹn, nửa như cam đoan: “Y Y, ta nguyện cả đời xem muội như là muội tử, yêu thương chiều chuộng muội hết lòng… Bằng bất cứ giá nào, ta cũng sẽ giữ lời.”

Lâm Y Y rời bước. Dáng đi của nàng không chút ủy mị, tấm lưng thon ưỡn thẳng, đầu ngẩng cao, dưới ánh trăng, dáng điệu ấy càng tỏ ra kiêu ngạo ương ngạnh, không một chút sầu não. Điều đó ít nhiều khiến cho Tiếu Khuynh Vũ nhẹ lòng.

Phương Quân Càn lẳng lặng ngồi trên giường, nghe y lạnh lùng cự tuyệt tình yêu sâu nặng của thiếu nữ, không nhịn được hít một hơi sâu. Hắn không khỏi nghĩ Tiếu Khuynh Vũ quá mức tuyệt tình, quá mức tàn khốc! Hắn thực hối hận vì đã nghe đoạn đối thoại của hai người…

Có một số việc, không phải thì không nên biết. Như chuyện này, hắn tình nguyện cả đời không biết đến.

Phương Quân Càn vén màn bước ra.

“Huynh có thể từ chối khéo léo một chút.” – Hắn đi đến trước mặt Tiếu Khuynh Vũ, tự rót cho mình một tách trà. “Đối với nữ nhân không nên thẳng thừng như vậy, nên dùng lời nói hay ho một chút để nàng yên lòng, vậy sẽ tốt hơn cho cả hai.”

Đôi môi của Tiếu Khuynh Vũ vốn lạnh lùng, nhưng giờ lại như có ý cười kỳ lạ, nửa chua chát, nửa như giễu cợt: “Nói những lời hoa mỹ để lừa nàng, dối nàng, gạt nàng, cho nàng một tia hy vọng mờ mịt lại chẳng tàn nhẫn hơn hay sao?”

Phương Quân Càn nhún vai: “Có lẽ…ai mà biết được!”. Thực tế, vẫn có loại người tình nguyện cả đời sống trong hoang ngôn xảo ngữ, ngọt nhạt gạt người.

Tiếu Khuynh Vũ nghe hắn nói vậy, tuyệt không có điểm đồng tình, cười lạnh tanh: “Huống hồ, ta cũng sẽ không bao giờ nói với ai ‘Ta yêu ngươi’. Ba chữ này, vĩnh viễn ta sẽ không nói.”. Y nhướng mi, ngũ quan tuấn tú lung linh trong ánh đèn mờ ảo, tưởng như hư ảnh có thể biến mất bất kỳ lúc nào: “… Trước kia đã không, bây giờ không, tương lai đương nhiên cũng sẽ không.”

—oOo—



(1): *** tặc

(2): cảm giác thư thái, dễ chịu.

(3): nguyên văn là ‘bát phong bất động’, tôi suy nghĩ theo cái sự hiểu của mình và đối chiếu với chú thích của Phi Thiên về thành ngữ đó thì thấy không khác nhau cho lắm nên tôi để nguyên theo ý hiểu của mình.