Khuynh Tẫn Thiên Hạ

Chương 41




Cuối cùng, nhờ Vô Song công tử dốc dòng dốc sức thúc đẩy mà cuộc gặp gỡ lịch sử giữa Phương tiểu hầu gia và Thích Vô Ưu cũng có thể tiến hành.



Thích Vô Ưu đối với Phương Quân Càn có một hứng thú rất đặc biệt. Hắn vô cùng tò mò, tự hỏi người có thể khiến cho Vô Song công tử nói đến với ngữ khí vài phần kính trọng rốt cục có điểm gì vượt trội hơn người!

Mà, Phương Quân Càn cũng thế.

Giáp mặt rồi, Phương Quân Càn, Tiếu Khuynh Vũ cùng Thích Vô Ưu ba người ở liền trong soái trướng đàm đạo suốt ba ngày ba đêm. Chẳng ai biết ba nhân vật tuyệt đỉnh phong vân (1) kia rốt cục nói với nhau những gì, bởi hiện trường lúc đó chẳng có ai ghi chép lại. Nhưng dựa theo những biến chuyển về sau, người ta gọi đó là cuộc hội đàm thay đổi vận mệnh thiên hạ, vùi lấp đi bộ mặt cũ mốc thảm hại của quá khứ, mở ra một trang sử mới tươi sáng, huy hoàng…

Đó cũng chỉ là nhận định của hậu thế, còn hiện tại, sau buổi đàm đạo kia, ngay khi ra khỏi soái trướng, việc đầu tiên Phương tiểu hầu gia tiến hành chính là bổ nhiệm Thích Vô Ưu làm Tổng quân sư của Bát Phương Thành.

Thích Vô Ưu từ rày về sau luôn một lòng kiên trung đối với Phương Quân Càn, giữ trọn khí tiết, thủy chung suốt đời không bao giờ sinh tâm phản bội Phương Quân Càn.

Chỉ sau hai tháng chứng thực tài năng cùng đức độ, chúng tướng sĩ đã hoàn toàn dẹp bỏ mọi ngờ vực cùng băn khoăn, toàn tâm toàn ý tán thành hắn, Thích Vô Ưu nhanh chóng trở thành Đệ tam hào kiệt của Bát Phương Thành sau Phương tiểu hầu gia và Vô Song công tử.

Có Thích quân sư, khối lượng công việc khổng lồ đổ lên vai của Bát Phương chủ soái cùng đệ nhị nhân vật quả thật được giảm nhẹ không ít. Có được một vị Tổng quân sư chung vai gánh chịu mệt nhọc, Phương tiểu hầu gia thật vô cùng sung sướng hớn hở, tự nhiên sinh tật biếng nhác lơ là, vừa được một chút nhàn rỗi liền đưa Tiếu Khuynh Vũ ra ngoài du sơn ngoạn thủy, thỏa sức vui chơi quên cả thời gian.

Thời gian thấm thoắt trôi mau như bóng câu qua thềm. (2)

Chớp mắt, hạ qua đông tới. Phương Quân Càn cùng Tiếu Khuynh Vũ đã ở Bát Phương Thành được gần một năm.

Đã được một năm, Phương tiểu hầu gia rời xa nơi kinh thành phồn hoa đô hội, hoa lệ hào nhoáng, bỏ lại sau lưng những lọc lừa xảo trá, ngươi lừa ta gạt mà yên ả tự tại ở Bát Phương Thành. Hằng ngày chơi cờ đọc sách, phiếm luận thưởng trà, múa kiếm họa tranh, say mê ngâm vịnh, đối đáp, vọng nguyệt thưởng hoa, du sơn ngoạn thủy – Tất cả, chỉ cần có người kia bên cạnh, hết thảy thế gian đều trở nên tuyệt diệu phi thường.

Rất nhiều, rất nhiều năm sau này, mỗi khi hồi tưởng quá khứ, Phương Quân Càn đều nhớ về quãng thời gian tiêu cuồng thống khoái vô biên này trước hết.

Hắn mãi mãi tin tưởng.

Thứ mà suốt đời hắn tìm kiếm, đợi chờ dù vô vọng…

Kỳ thực, có lẽ, chính là khoảnh khắc đó…

Mùa đông đã sang. Tiếu Khuynh Vũ bẩm sinh không chịu được giá rét, biết vậy nên Phương Quân Càn cứ phải luôn miệng dặn dò – nào là phải đem chăn đệm ra phơi nắng, rồi tối đến phải nhớ chốt chặt cửa sổ, chưa hết, hắn còn tự làm cho Vô Song công tử một cái lò sưởi nhỏ để y có thể tiện tay mang theo bên người… Ngay cả một cậu bé như Trương Tẫn Nhai cũng phải càu nhàu: Phương tiểu hầu gia ngoài mặt thì oai phong lẫm liệt, lúc nào cũng ngông nghênh vênh váo, kỳ thực, hắn là kẻ vô cùng rắc rối phiền hà thì có!



“Khuynh Vũ, mau lên, bổn hầu cho huynh xem thứ này hay lắm!” – Phương Quân Càn vội vã hấp tấp xộc vào thư phòng, bông tuyết trên áo hắn rơi lả tả theo từng bước chạy gấp gáp. Đại Khánh vào mùa đông thì từ nam chí bắc đều lạnh lẽo vô cùng, nhưng nơi đây là biên thành Tây Bắc xa xôi, chỉ toàn núi non trùng điệp, dù sao cũng không có được độ ẩm như ở thành đô phía Đông Nam đồng bằng, phù sa châu thổ kia, bởi vậy, ngay cả gió cũng vô cùng khô hanh khắc nghiệt, quất vào mặt giống như kim đâm dao cứa, đau đớn rát buốt!

Bên ngoài, mưa tuyết đã ngớt dần, chỉ còn những hạt tuyết nhỏ lãng đãng trong không trung, nhưng trong phòng lại ấm áp như tiết xuân phơi phới, dường như cái lạnh lẽo khắc nghiệt của mùa đông đã bỏ quên nơi đây thì phải! Tiếu Khuynh Vũ lọt thỏm trong chiếc áo lông cừu to sụ trắng muốt, tay cầm quyển sách như đang nghiên cứu cái gì, thấy Phương Quân Càn hớt hải chạy vào cũng chỉ khẽ gật đầu thay cho lời chào hỏi bình thường.

Phương tiểu hầu gia thấy y cứ mải chăm chú, không buông quyển sách ở tay ra, cũng không thấy hưởng ứng mình thì tự nhiên cụt hứng, ngữ khí liền trở nên có chút giận dỗi, hơi nặng nề: “Khuynh Vũ à, trau dồi kiến thức cho tinh thâm uyên bác cũng tốt nhưng cũng phải có chừng có mực chứ, huynh cứ như vậy bọn lão Lý làm sao sống nổi? Huynh không sợ bọn họ thấy được, nhất thời nghĩ quẩn đâm đầu tự sát vì xấu hổ hay sao?”

Tiếu Khuynh Vũ đáp, thanh âm lạnh tanh: “Kiến thức của bản thân mà không tự rèn luyện, để ngày càng nông cạn đi thì đâu còn tư cách giáo huấn hay trách phạt người khác nữa!”

Thì ra tại lũ ‘học trò’ thô lậu cục mịch, trí óc ngu muội kia mà Vô Song công tử tự trách mình, hận không thể rèn sắt thành thép được.

Phương Quân Càn không nhịn được, phì cười: “Khuynh Vũ cũng chớ nên sầu não làm chi, để bổn hầu tặng cho huynh một món quà, chắc chắn sẽ làm huynh vui!”

Tiếu Khuynh Vũ ngờ vực giương mắt nhìn chằm chằm Phương Quân Càn, trong lòng tự hỏi chẳng biết vị Phương tiểu hầu gia này lại sắp có chủ ý gì nữa đây!

Hai người ra khỏi quân doanh, lên xe ngựa, tuấn mã phóng đi như tên bay, chỉ khoảng một thời gian vừa đủ uống nửa chung trà, xa mã đã dừng bước trước một rừng cây.

Xuống khỏi xe ngựa, kẻ luôn luôn trầm tĩnh đạm định dù bất cứ chuyện gì xảy ra là Tiếu Khuynh Vũ nhất thời cả người sững sờ ngây ngẩn, lặng người không thốt nổi lời nào.

Kia là… một khoảnh sân nhỏ xinh xắn an tĩnh tọa lạc bên hồ nước trong veo, tựa lưng núi, soi bóng hồ, cảnh sắc thanh u tuyển diễm, tinh tế tao nhã…

Trong sân trồng rất nhiều hoa đào, ẩn hiện một góc sân, đóa u lan vừa hé thoang thoảng đưa đến hương thơm thanh khiết, băng lãnh mà dịu dàng.

Thoáng chốc, Tiếu Khuynh Vũ tưởng như mình vừa về đến tiểu lâu nơi hoàng thành phồn hoa đô hội…

Phương Quân Càn ở sau lưng y nói khẽ, ngữ âm ôn nhu nhẹ nhàng: “Đó là quà tặng của ta…”

Để kiến tạo tiểu lâu này, có trời biết Phương Quân Càn đã phải tốn bao nhiêu thời gian cùng công sức…

Tiến vào bên trong, Tiếu Khuynh Vũ càng trở nên ngây dại, choáng ngợp hết lần này đến lần khác – Quả thật vô cùng giống! Từ khung cửa sổ với bồn hoa theo phong cách cổ xưa, đến cây cổ cầm đặt trang trọng trên bệ, trướng lụa mềm mại buông rủ hờ hững trên trường kỷ, thậm chí, có cả một kệ chất đầy sách vở, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp theo từng thể loại khác nhau, Vô Song tiện tay rút bừa một quyển, không ngờ là quyển ‘Hãn thanh binh sách’ mình đang đọc dở…

“Năm hết Tết đến, ai nấy đều được về nhà mừng năm mới, sum họp gia đình… Bổn hầu đã không thể về kinh, lại còn phiền hà đến Khuynh Vũ vì giúp ta mà phải ở lại Bát Phương Thành, có nhà mà không thể về được!”

Bản năng Tiếu Khuynh Vũ một mực chống cự, tránh né cuộc nói chuyện, thanh âm y cố gắng tỏ ra lạnh nhạt, cứng rắn: “Ta không có nhà. Bất luận dừng chân ở nơi đâu, ta cũng mãi chỉ là khách qua đường.”

“Vậy thì hôm nay, ta sẽ làm cho huynh có nhà!” – Phương Quân Càn không để cho y nói dứt, ngay lập tức ngắt lời.

Bạch y thiếu niên đưa lưng về phía Phương Quân Càn, bởi vậy y không thể thấy được biểu cảm lúc ấy trên gương mặt của hắn, chỉ nghe thanh âm vọng đến, ôn nhu tha thiết nhưng chất chứa biết bao cay đắng xót xa…

“Có lẽ đối với Khuynh Vũ, tiểu viện ở Bát Phương Thành chẳng đáng là chi. Nhưng đối với bổn hầu mà nói, nơi này, cũng như là nhà của bổn hầu vậy…”

Tiếu Khuynh Vũ im lặng cúi đầu, gương mặt thanh khiết băng lãnh vẫn yên lặng bất động. Tiểu hầu gia sau lưng không nghe rõ, nhưng trên môi y cơ hồ như vừa bật ra một tiếng thở dài rất khẽ…

Tất cả tướng sĩ Bát Phương Thành đối với việc làm vừa rồi của Phương tiểu hầu gia đều tỏ ra hiểu chuyện mà thông cảm.



Lấy lý do công tử lao tâm khổ tứ, vất vả ngày đêm, công lao không nhỏ, xây một tiểu lâu tặng cho người cũng không có gì quá đáng, lính tráng hết thảy đều cảm thấy hợp tình hợp lý, không có chi dị nghị.

Huống chi, tâm ý của Tiểu hầu gia đối với Vô Song công tử mọi người đều rõ như ban ngày, cho nên, lâu lâu có vài chuyện công tư nhập nhằng như vậy, mọi người chỉ nhìn nhau, không hẹn mà gặp đều vờ mắt nhắm mắt mở, giả tai điếc mắt mờ làm lơ đi.

Thích quân sư biết chuyện, cười ha hả bào chữa cho Phương Quân Càn: “Tiểu hầu gia cũng là người mà!”

—oOo—



(1): những nhân vật quan trọng có tầm ảnh hưởng lớn

(2): nguyên văn ‘Bạch câu quá khích’: ngựa trắng phóng qua cửa sổ >>> nhanh đến nỗi không thể nắm bắt được