Khuynh Tẫn Thiên Hạ

Chương 108




Thiên lao tối tăm u ám, vách tường đá đầy rêu trơn tuột luôn nhơm nhớp, ẩm thấp, lành lạnh, phảng phất trong không khí một thứ mùi mốc meo thum thủm tỏa ra từ mọi ngóc ngách nhà ngục, hệt như hơi thở của cái chết không ngừng phả vào nơi đây, khoái trá ghim vào da thịt những tù nhân xấu số.



Tản mác trong không trung là mùi máu tanh lưu cữu từ vô số những tù nhân đã từng bị đày đọa trước đây. Từng trận gió lạnh cắt da cắt thịt ào ạt tràn vào nhà ngục qua khung cửa nhỏ hẹp phía trên, đập vào song sắt rít lên những tiếng ken két rợn người, tựa như tiếng than khóc nỉ non, tiếng rên xiết bất lực của những oan hồn đã vùi thây chốn này mà oán niệm chưa tan, không thể siêu thoát.

Đã vào thiên lao, mười người thì chín người không thể toàn mạng trở ra, kẻ may mắn thoát khỏi cái chết thì cũng không thể chịu đựng nổi mà hóa điên hóa dại.

Phương Quân Càn không hề muốn chết. Đương nhiên, hắn càng không muốn biến thành một tên ngốc dại điên khùng. Đại thù chưa trả, có thể nào nói chết là chết dễ dàng vậy được?

Phương Quân Càn sắc mặt tái nhợt ngồi tựa lưng vào một nơi tương đối khô ráo sạch sẽ, nhắm mắt dưỡng thần, điều hòa hơi thở.

Tuyệt đối không được để bản thân có điều gì bất trắc, ngay lúc này, bảo toàn mạng sống là việc tối quan trọng. Muốn vượt qua giai đoạn thắt ngặt hiểm nghèo, nhất thiết phải biết trân trọng từng phút từng giây để kéo dài sinh mạng, tuyệt đối không thể để bản thân chịu bất kỳ thương tổn nào.

Đêm dần về khuya.



Mọi âm thanh dường như đình chỉ.

Nơi ngục tù sâu hút âm u lại càng cô tịch đến tê người, hệt một nấm mồ câm lặng, chỉ có tiếng gió khô khốc không ngừng rít gào qua song sắt, càng khiến khung cảnh mang vẻ liêu trai ma quái, quỷ dị rởn óc.

Phương Quân Càn bất chợt mở trừng mắt!

Tên ngục tốt đang rón rén từng bước thận trọng vào nhà ngục giật nảy mình kinh hãi, bủn rủn cả người lắp ba lắp bắp: “Hầu… hầu gia…”

Phương Quân Càn mở to mắt soi chằm chằm diễn biến biểu cảm trên mặt tên lính: “Việc gì?”

“Tiểu hầu gia,” – Ngục tốt trấn tĩnh, rồi chợt cảm thấy người đầy hưng phấn, “Tiểu nhân là ngục tốt ở thiên lao nhiều năm, nghe đỉnh đỉnh đại danh Phương tiểu hầu gia là Tướng soái chiến thần Thiên đình chuyển thế, bách chiến bách thắng uy chấn thiên hạ. Tiểu nhân từ lâu đã rất ngưỡng mộ, nên… nên hôm nay mới liều xao lãng nhiệm vụ, đặc biệt đến đây diện kiến tôn nhan… Thực… đã quấy rầy Tiểu hầu gia nghỉ ngơi rồi!”

Phương Quân Càn xưa nay chưa bao giờ bị mê hoặc trước những lời nói ngọt ngào hảo ý, cả người vẫn căng ra đề phòng không chút lơi lỏng: “Trong tay ngươi là cái gì?”

“A… À! Ở đây vào ban đêm rất lạnh, Hầu gia bệnh nặng vừa khỏi sợ là không chịu đựng nổi, vậy nên… vậy nên tiểu nhân đặc biệt chuẩn bị cho người một bầu rượu nóng giữ ấm cơ thể…”

Phương Quân Càn khách khí cảm tạ: “Làm phiền ngươi rồi!”

“Đâu có đâu có!” – Chính tai được nghe người mình ngưỡng mộ nói lời cảm tạ với mình, ngục tốt đâm ra lúng túng bất an, hắn bối rối xua tay lia lịa: “Đây là phúc lớn của tiểu nhân mà!”

Hắn nhanh nhẹn rót một bát rượu, cung kính bưng đến tận bên miệng Phương Quân Càn.

Ngục tốt này… hình như có hơi quá nhiệt tình thì phải!

Vô cớ trọng đãi, không gian cũng giặc.

Trong lòng Phương Quân Càn lập tức nổi lên nghi ngờ cảnh giác, hắn bất động thanh sắc, khéo léo khước từ: “Cảm tạ, ngươi bày vẽ ra làm gì, đến lúc ta khát cũng tự lấy uống được mà!

Ngục tốt vẫn tỏ vẻ tha thiết mời: “Hầu gia, rượu lạnh hại thân, ngay lúc rượu còn nóng thì uống là tốt nhất!”

Phương Quân Càn cười cười: “Không cần đâu, ngươi cứ để đó đã, bổn hầu sẽ uống sau!”

Nhìn trừng trừng bát rượu bị từ chối một lúc, ngục tốt chậm rãi ngước mắt lên, đồng tử lộ hung quang, khóe môi nhếch cười âm trầm hiểm độc: “Hầu gia, rượu này… ngươi không muốn uống cũng phải uống!”

Chiếc mặt nạ vô hại ngụy trang vứt xoạch xuống đất, hắn hùng hổ bước đến, áp bàn tay vào cổ họng Phương Quân Càn, ra sức bóp mạnh, tay kia thô bạo dí bát rượu cạy miệng hắn đổ vào, hiện nguyên hình khuôn mặt quỷ dữ tợn: “Tiểu hầu gia, đây là rượu do Ngự y đại nội đặc chế, không khác rượu thường, thấm vào phế phủ cũng sẽ không khiến ngài đau đớn thống khổ gì đâu, cái này… coi như là Hoàng thượng cùng Thái tử điện hạ đặc sủng cho ngài đi!”

Phương Quân Càn ra sức giãy giụa hòng thoát khỏi khống chế của tên ngục tốt, nhưng bất đắc dĩ, hắn bệnh nặng mới khỏi, tay chân vô lực, động tác chậm chạp làm sao là đối thủ của tên kia. Mắt hắn trừng trừng kinh hãi nhìn ngón tay thô bạo ra sức nạy miệng mình ra, chẳng mấy chốc thứ nước chết chóc ấy sẽ xâm nhập phủ tạng…!

Trong lòng Phương Quân Càn tự dưng quặn lên một huyễn cảnh tuyệt vọng hoang đường. Chính là ta, cả đời anh minh thần võ, kiêu hùng kiệt ngạo, trời không sợ đất chẳng kiêng, cả đời nam chinh bắc chiến, hô phong hoán vũ hùng cứ một phương, thiên hạ nghe danh ta không ai không có vài phần kinh sợ kiêng dè… vậy mà bây giờ lại bỏ mạng một cách không hề quang minh chính đại, lại còn dưới tay một tên tiểu nhân hèn mạt! Thế gian lắm chuyện hoang đường, nhưng cũng chỉ hoang đường đến nhược này là cùng…

Anh hùng hào kiệt đó, hết lần này đến lần khác chỉ có thể yếu ớt cựa quậy trong vòng kềm tỏa của một kẻ mạt hạng.

Vĩ nhân thiên hạ đó, hết lần này đến lần khác chỉ có thể vô lực giãy giụa trong tay một tên giặc cỏ.

Đây… chính là mặt trái của anh hùng, là thương tâm của lịch sử…

Con người kiêu thiên ngạo địa này cuối cùng sẽ chết dưới tay mình…

Nghĩ vậy, ngục tốt cảm thấy hưng phấn dâng trào, kích động đến không tự chủ được, hai tay lại càng run rẩy dữ dội.

Chính là bởi vì hắn tự biết chính mình chỉ là một tên giữ ngục hèn mọn ti tiện vô danh tiểu tốt, vậy mà… vô danh tiểu tốt này cũng có ngày tự tay bóp chết Anh Vũ hầu uy chấn thiên hạ, người anh hùng bách chiến bách thắng trong truyền thuyết đương thời.

Đột nhiên trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác rất kỳ quái. Có khi nào… một vị sử quan nào đó vì việc này trỗi lên hưng phấn, tâm huyết dâng trào mà vung tay múa bút, lúc biên soạn sử sách thuận tay thêm vào mấy câu, vậy chẳng phải… chính mình cũng được lưu danh thiên cổ sao…

Bất thình lình một tiếng va chạm mạnh, cửa lớn nhà ngục bị phá toang! Một hắc y nhân bịt mặt hành tung quỷ dị nhanh như chớp vọt thẳng từ ngoài vào giáng mạnh một đao lên người ngục tốt.

Chỉ nghe ‘Á’ một tiếng thảm thiết, Phương Quân Càn còn kịp nhìn thấy khuôn mặt méo lệch đi cùng tròng mắt trắng dã trừng lớn ngỡ ngàng, liền sau đó, thân người hắn vặn vẹo rồi bổ nhào xuống đất, mang theo tâm nguyện bất thành, vĩnh viễn chẳng thể nào sử sách ghi danh lưu truyền muôn thuở…

“Hầu gia, người sao rồi?” – Hắc y nhân cố tình làm cho thanh âm khác đi, khiến người khác không thể nhận ra được giọng thật của mình.

Thu hồi tính mạng vừa như chỉ mành treo chuông, Phương Quân Càn ôm ngực thở hào hển, hắn gượng cười: “Ngươi rốt cục đã đến!” Hiển nhiên, Phương Quân Càn biết rõ người này là ai.

Hắc y nhân lẳng lặng nhìn hắn, phía trên chiếc khăn che miệng mũi lộ ra đôi mắt sắc lóe tinh quang trong đêm đen.

Bỗng nhiên, bên ngoài thiên lao vọng đến rất nhiều âm thanh hỗn tạp, liên tục ập đến bên tai.

“Tiểu hầu gia!”

“Tiểu hầu gia có ở trong này không?”

Các tử sĩ xông thẳng vào thiên lao, liếc mắt sang trông thấy hắc y nhân, lập tức quát hỏi:

“Ngươi là ai?”

Hắc y nhân chẳng nói chẳng rằng phi người phá song sắt phóng vút đi!

Các tử sĩ ngây người không nhúc nhích nổi khi thấy hắc y nhân tay không tấc sắt vặn đứt song sắt thiên lao. Kẻ này rốt cục là ai mà lại có công phu lợi hại nhường ấy?

Qua cơn kinh hãi, một tử sĩ mới sực tỉnh: “Trước tiên phải đưa Tiểu hầu gia ra khỏi đây đã!”

Được người dìu ra khỏi ngục, Phương Quân Càn vẫn chưa hết choáng váng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Vừa rồi, cái chết chỉ cách mình trong gang tấc, có thật mình vừa nhìn thấy sinh tử một đường thẳng xuống Hoàng tuyền không?

Hắn nhếch mép cười lạnh.

Phương Gia Duệ, Phương Giản Huệ, lần này các người không giết được ta, đó là sai lầm trí mạng, Phương Quân Càn thề sẽ đem gấp trăm gấp nghìn lần như vậy hồi đáp!

“Đã chuẩn bị chu đáo cả chưa?”



Lao thúc cung cung kính kính trả lời: “Hồi bẩm công tử, hết thảy đã thu xếp ổn thỏa. Chỉ còn chờ cứu được người ra liền thẳng hướng Bát Phương Thành!”

Tiếu Khuynh Vũ vẫn bình thản không chút khẩn trương, từ tốn vờn sợi kim tuyến vàng óng trong lòng bàn tay, ngữ khí tứ bình bát ổn: “Mật hàm hỏa tốc gửi Bát Phương Thành đã đến nơi chưa?”

“Lão nô nhất nhất theo lời công tử phân phó, dùng bồ câu đưa tin từ ba ngày trước, đến lúc này chắc chắn đã ở trong tay Thích quân sư rồi!”

Tiếu Khuynh Vũ không tỏ thái độ, chỉ khẽ gật đầu.

Lần này hộ tống Phương Quân Càn nghìn dặm cao chạy xa bay, nếu không có Bát Phương Thành làm hậu phương ứng cứu, chỉ e dữ nhiều lành ít…

Lao thúc rời khỏi đó, Vô Song công tử dịu dàng dặn dò Trương Tẫn Nhai: “Tẫn Nhai, lần này đường đi rất nhiều bất trắc, ngươi không thể đi cùng chúng ta. Mọi chuyện của ngươi vi sư đều đã an bài thỏa đáng, tự động sẽ có người đưa ngươi đi trước đến Bát Phương Thành. Một thân một mình bên ngoài phải tự cẩn trọng, không được lơ là ham chơi nghịch ngợm!”

“Công tử, người làm như vậy có đáng không?” – Trương Tẫn Nhai mở to đôi mắt nhìn công tử đầy thắc mắc, đôi đồng tử đen láy trong suốt ngây thơ hồn nhiên không chút tạp niệm như xuyên thấu đến nơi sâu nhất của tâm hồn Tiếu Khuynh Vũ.

Cả người Vô Song công tử chấn động.

Từ bỏ đại nghiệp gầy dựng ở Đại Khánh suốt bao năm, từ bỏ quyền vị Đại Khánh Hữu thừa tướng muôn người trọng nể, thậm chí từ bỏ…

Để rồi bây giờ, một tiểu hài tử gặng hỏi y, làm vậy có đáng không?

Đôi mắt sâu thẳm của Tiếu Khuynh Vũ chan chứa ưu thương: “Không biết!”

“Không biết?” – Trương Tẫn Nhai cả kinh thất sắc, “Công tử mà cũng có việc không biết sao?” Dĩ nhiên, trong lòng đứa trẻ này, Vô Song công tử chính là thần là tiên, không gì không thông, không gì không biết, không có gì là không làm được.

Vô Song công tử cười buồn, dịu dàng đưa tay vuốt đầu con trẻ: “Công tử cũng là người, làm sao lại có người không gì không biết?”

Liền sau đó, Trương Tẫn Nhai vĩnh viễn không bao giờ quên được ánh mắt của công tử khi ấy…

Tiếu Khuynh Vũ chăm chăm nhìn dải hồng cân nắm chặt trong tay, nhãn thần tụ hội nhiều cảm xúc phức tạp, vừa lo lắng không yên, vừa kiên định dứt khoát.

Đó là quyết tâm sắt đá của con bạc trước ván cược của định mệnh, một khi bất thành chỉ có thể trả giá bằng tính mạng, thê lương, quyết tuyệt!

Tiểu hài tử chưa bao giờ thấy qua một công tử như vậy! … Trong một sát na như ánh chớp, Trương Tẫn Nhai nhìn thấy trên người y lóe sáng hào quang chói lọi lóa mắt, mãnh liệt đến độ làm cậu nhỏ choáng váng, tê liệt toàn thân.

Đôi môi xinh đẹp mà bướng bỉnh của Tiếu Khuynh Vũ mím lại thành một đường chỉ mảnh, bàn tay lại càng gắt gao siết chặt hồng cân, lực đạo mạnh đến nỗi những ngón tay mảnh khảnh run rẩy trắng bệch: “Ta chỉ biết là, phải cứu hắn!”