Khuynh Tẫn Thiên Hạ Chi Nghiêm Kiều Lục

Chương 41




Woa, cậu làm sao vậy hả?” – Vô Ưu vừa bước vào phòng đã giật mình đến suýt ngã ngửa khi vừa nhìn thấy bộ dạng của Nghiêm Khoan

Hai mắt thâm quầng, nằm dài trên ghế với vẻ mặt cứ như vừa gặp ma. Thấy Vô Ưu vào, Nghiêm Khoan lập tức ngồi bật dậy

“Lần này tôi tiêu rồi”

“Hả?”

________________

15 phút trôi qua

Nghiêm Khoan ngồi kể lể sự việc tối qua không chừa một chi tiết, mà còn thêm thắt cho thêm phần ly kỳ

Vô Ưu im lặng chống cằm ngồi nghe một hồi, chỉ phán một câu

“Tiểu Khoan, chuyện cậu kể nãy giờ… chế bao nhiêu phần vậy hả?”

“Anh nói cái gì vậy hả?”

“Tôi nói không đúng sao?” – Vô Ưu vươn tay lấy chai nước trên bàn, ngửa cổ tu một hơi rồi nói tiếp – “Tiểu Vũ làm gì mà đáng sợ như cậu nói”

“Gì chứ? Tôi nói thật mà”

“Chỉ một câu nói của cậu không đủ làm tiểu Vũ giận đến vậy đâu. Trừ khi là Hán Lương đứng trước mặt cậu ta, thuyết giáo về “tình yêu vĩ đại” của cậu thì tiểu Vũ mới giận đến thế”

“…..”

“Theo tôi nghĩ” – Vô Ưu vươn vai, ngáp dài một cách mệt mỏi – “Tiểu Vũ chỉ cười nhẹ vài cái, nói nhẹ vài câu là cậu đã hoảng lên rồi”

“…..”

“Tôi nói đúng không?”

“Anh chẳng hiểu chuyện gì cả”

Nghiêm Khoan dở khóc dở cười đi ra khỏi phòng, không thèm đôi co với con cáo già kia nữa. Anh quyết định… tìm con cáo khác để nhờ vả

________________

“Nói nhanh lên, tôi đang buồn ngủ”

Chung Hán Lương mắt nhắm mắt mở vớ lấy cái điện thoại đang reo vang và ngay câu đầu tiên đã như muốn dội một gáo nước lạnh vào mặt người ta

“Hơn 9h sáng rồi, còn ngủ cái gì?”

“Tiểu Khoan? Nếu không phải là chuyện quan trọng thì tôi sẽ giết cậu đấy” – Chung Hán Lương vẫn giữ nguyên cái thái độ khó chịu vì bị đánh thức

“Tôi gặp rắc rối rồi đây này, Vũ nhi giận rồi”

“Sao tôi nghe 2 người kia bảo là mọi chuyện đang tốt đẹp mà, cậu đã làm gì hả?”

“Mọi chuyện là…”

Nghiêm Khoan kể lại toàn bộ mọi chuyện, y như lúc anh kể cho Vô Ưu nghe, nhưng Hán Lương nghe xong một chút lo lắng cũng không có, ngược lại còn giở giọng bực bội

“Chỉ có chuyện đơn giản thế này mà đánh thức tôi dậy lúc đang ngủ say sao? Cậu thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà”

“Cái gì mà “chuyện đơn giản” chứ, Vũ nhi mà giận thì không phải chuyện thường đâu”

“Được rồi, được rồi, bây giờ thì cậu muốn tôi giúp cậu giải quyết chứ gì”

“Ừm”

“Vậy thì nói ra ngay từ đầu đi, kể lể dài dòng”

“Thì tôi…”

Nghiêm Khoan chưa kịp nói hết câu thì Hán Lương đã cúp máy cái rụp.

________________

“Tiểu Vũ”

“Sao?”

Lao thúc bất giác lùi lại, bản năng (hồ ly) mách bảo có thứ rất nguy hiểm đang ở phía trước. Trong một chớp mắt, anh cứ tưởng vừa nhìn thấy tấm bảng “Nguy hiểm, đừng lại gần” để ngay bên cạnh Chấn Vũ.

“À… cậu… hôm nay cậu… có chuyện không vui sao?”

“Đâu có, tôi đang rất-vui-vẻ mà”

Chấn Vũ nở một nụ cười tươi như hoa, nhưng xung quanh lại tỏa ra sát khí ngùn ngụt

Lao thúc biết sự tình không ổn, cũng chẳng dại gì đưa ra cuốn photobook đang cầm trên tay, chỉ biết cười trừ vài cái rồi viện cớ chạy nhanh ra ngoài tìm cứu viện

________________

Hôm nay tâm trạng của Chấn Vũ không tốt, phải, cực kỳ không tốt, mọi người trong công ty đều nhận ra điều đó, bởi họ đã quá rõ mỗi khi giận thì Chấn Vũ sẽ như thế nào. Khó chịu thì chau mày; hơi giận thì gằn giọng, trừng mắt; lúc nổi giận thì la hét, thậm chí dùng đến vũ lực; nhưng, khi giận đến cực điểm thì Chấn Vũ chỉ cười. Một nụ cười tươi như hoa nở giữa mùa đông nhưng trên cánh hoa, xung quanh bông hoa đều là băng tuyết lạnh lẽo chết người. Vậy nên, nụ cười của Chấn Vũ lúc này có thể coi là một lời cảnh báo “Muốn sống thì đừng tới gần”

Một điều dĩ nhiên, trong lúc này chẳng ai dám để “thứ kia” lảng vảng trước mặt anh

“Tiểu Kiều”

Những lúc thế này cũng chỉ có một người dám đến gần Chấn Vũ

“Em… nói chuyện với anh một chút được không?”

Duy Đức chạy tới chặn đường Chấn Vũ đang đi

Chấn Vũ có hơi thắc mắc về thái độ kỳ lạ của Duy Đức nhưng vẫn theo đến phòng nghỉ của anh ta.

“Em đã xem cái này chưa?”

Duy Đức đưa ra một cuốn photobook và chỉ cần nhìn cái tựa là Chấn Vũ đã thấy choáng váng

Khuynh tẫn thiên hạ – Loạn thế phồn hoa

Mới chụp hôm qua thôi mà, sao họ làm nhanh vậy

Lý do mà trong bộ ảnh có đến 90% là chụp ngoại cảnh chính là để đỡ tốn thời gian ghép cảnh. Chỉ có một vài tấm ảnh chụp cảnh đại hôn là phải ghép phông nền còn lại những tấm còn lại thì chỉ việc xử lý ánh sáng, nếu cần. Việc cuối cùng chỉ là in ấn và phát hành. Một điều khác mà Chấn Vũ không biết, chính là gần như toàn bộ nguồn nhân lực trong đội ngũ chuyên viên máy tính, đồ họa, thiết kế trang bìa, v.v… đều làm việc tới tận tờ mờ sáng hôm nay để làm cho xong cuốn photobook này và xuất bản ngay sáng nay.

“Cuốn photobook này em mới chụp hôm qua, có chuyện gì lạ sao?”

“Em đã xem chưa?”

“Em còn không biết nó phát hành sáng nay, nên vẫn chưa xem qua”

Chấn Vũ vừa nói vừa lật xem thử. Quả nhiên toàn là những tấm hình thân mật của anh và Nghiêm Khoan, còn kèm theo một vài đoạn trích trong tiểu thuyết và một số câu thoại “khả nghi” nữa. Ban đầu Chấn Vũ vẫn cố giữ bình tĩnh khi xem nhưng lật đến trang giữa thì anh khựng lại. Tay cầm quyển photobook run lên vì giận. Hai mắt mở to nhìn chăm chăm vào tấm ảnh được xử lý hết sức công phu. Là ảnh của anh và Nghiêm Khoan đang… hôn, không phải hôn má, mà là một nụ hôn thật sự. Tuy không chụp rõ, chỉ thấy mái tóc của Nghiêm Khoan phủ xuống che đi gương mặt cả hai nhưng nhìn từ góc độ này, ai nhìn vào cũng nghĩ hai người trong hình đang hôn nhau.

“Em và cậu ta cũng chụp tấm này luôn phải không?”

________________

Lùi lại một chút về ngày hôm qua…

Trong studio…

Chấn Vũ ngồi trên luân y nhìn quanh studio

Nghiêm Khoan đứng đối diện nhìn Chấn Vũ

Trong lúc William còn đang loay hoay chuẩn bị, hai người có một khoảng thời gian ngắn nghỉ ngơi cho cả ngày vất vả

Chấn Vũ hoàn toàn kiệt sức vì từ chiều đến giờ cứ phải lẩm nhẩm: chịu đựng, chịu đựng, chịu đựng,… chẳng còn hơi sức đâu mà khó chịu với Nghiêm Khoan, mặc dù anh biết tên ngốc kia cứ nhìn anh chằm chằm từ nãy tới giờ.

“Vũ nhi” – Nghêm Khoan gọi khẽ – “Trên tóc dính cái gì kìa”

“Hả?”

“Ở đây này”

Nghiêm Khoan cúi người xuống để nhìn rõ thứ vướng trên tóc Chấn Vũ, hóa ra chỉ là một đoạn chỉ nhỏ, chắc là lúc bị vướng lại trong lúc thay y phục.

“Ngồi yên, để tôi gỡ ra cho”

Đoạn chỉ nằm ở gần tai Chấn Vũ rất rất rất nhỏ, nhưng lại màu trắng, Nghiêm Khoan sợ nó sẽ nổi bật trên tóc đen, lọt vào khung hình thì thật không hay, nên cố gắng lấy ra mà không làm rối tóc Chấn Vũ. Trong lúc không chú ý, gương mặt hai người đã kề sát nhau rồi.

“Được rồi”

Chấn Vũ theo phản xạ, quay sang, đụng ngay phải ánh mắt Nghiêm Khoan cũng đang nhìn qua.

Tách

Có tiếng bấm máy rất nhẹ vang lên nhưng hai nhân vật chính thì chẳng hay biết gì

Mất một lúc sau, Chấn Vũ mới giật mình nhận ra khoảng cách nguy hiểm hiện tại, vội đẩy Nghiêm Khoan ra

“Đừng có đứng gần như thế”

________________

Trở về hiện tại…

Chấn Vũ gần như bất động trước bức ảnh mà anh chẳng biết là chụp-từ-lúc-nào

“Tiểu Kiều?”

“…..”

“Tiểu Kiều?”

“Hả?”

“Em sao vậy? Không khỏe hả?”

“Không… không có gì”

Chấn Vũ giật mình gấp cuốn photobook trên tay lại, thở hắt ra một hơi mệt mỏi.

“Cái này phát hành lúc mấy giờ?”

“Anh nghĩ là khoảng 6h sáng”

Chấn Vũ nhìn đồng hồ, đã 10h, nhất định quyển photobook chết tiệt này đã được lưu hành rộng rãi rồi.

“Em có chuyện phải đi”

Chấn Vũ quay lưng định bỏ đi nhưng tay anh bị Duy Đức kéo lại

“Còn chuyện gì sao?”

“Em vẫn chưa trả lời anh”

“Trả lời? Chuyện gì?”

“Tấm ảnh đó, em và cậu ta thực sự chụp nó đấy à?”

“Hà? Không… cái đó… em… em không biết họ chụp lúc nào… nhưng cái đó…”

Duy Đức bất ngờ kéo Chấn Vũ kéo gần và đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ

“Em có hôn cậu ta… như thế này không?”

Duy Đức tách môi ra, giọng anh trầm xuống một cách kỳ lạ

“Hay là… như thế này?”

“Vic…”

Chấn Vũ chưa kịp hoàn hồn thì lại bị Duy Đức hôn.

Một nụ hôn mãnh liệt. Chấn Vũ bất ngờ bị đẩy lùi về phía sau, lưng bị đập mạnh vào tường, cuốn photobook trên tay đã rơi xuống đất từ bao giờ. Hô hấp của Chấn Vũ bị nụ hôn của Duy Đức làm cho trở nên khó khăn hơn. Anh bắt đầu thấy ngạt thở nhưng Duy Đức vẫn không có dấu hiệu muốn dừng lại. Chấn Vũ cảm nhận được môi của Duy Đức cuồng bạo thế nào, cảm nhận được lưỡi của anh ta đang ở trong miệng mình lộng hành thế nào. Từ đầu đến cuối, cảm giác của Chấn Vũ chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ…

Ghê tởm…