Khuynh Quốc Nương Tử Ta Từ Nơi Khác Đến

Chương 48: 48: Giam Giữ 1




Cung Dịch Nam Dương rời lãnh cung trở về Thiên Cấm. Hiệu công công đã chờ sẵn ở trong thấy y quay lại liền đến cởi trung y cho hắn:

- Bẩm hoàng thượng, tam vương phi đang mang thai, người.......

Hắn mới sực nhớ ra, lúc nãy cô đã kích động rất nhiều, không biết có ảnh hưởng đến thai nhi hay không. Suy nghĩ một lúc mới bảo:

- Ngươi bảo ngự thiện phòng nấu thêm canh nhân sâm mang đến cho nàng ấy.

Hiệu công công giật mình, vội vàng xua tay:

- Không được, không được. Nhân sâm là để sảy thai, người đã cho nàng ấy uống?

Cung Dịch Nam Dương khẽ run người, cau mày:

- Ta tưởng nhân sâm khiến người khác.....

Hiệu công công lo lắng, hai tay nắm chặt lại với nhau:

- Không phải, đối với phụ sản sẽ khác.

Hắn à một tiếng rồi nói:

- Cũng may bị nàng hất đổ rồi.

Ông thở phào nhẹ nhõm, vuốt vuốt ngực.

Doạ chết thân già ta rồi.

Cung Dịch Nam Dương ngồi lại xử lý công văn, nhưng vừa mới mở ra một tấu chương thì đập bàn. Hiệu công công giật nảy mình, không hiểu gì cả. Hắn nhìn ông nói:

- Tại sao lại là canh nhân sâm? Không phải là canh dưỡng thai hay sao?

Hiệu công công não nhảy số, vội vàng quỳ xuống:

- Nô tài sẽ điều tra chuyện này, chắc là nô tỳ nào đó ghen tỵ nên mới lớn mật làm vậy.

Nói rồi ông đi ra ngoài, xuống Ngự thiện phòng dò la. Một lát sau có kết quả, thì ra là nô tỳ đưa thức ăn kia là người có qua lại với cung Quảng Hàn của Trấn phi. Trấn phi rất được sủng, nhưng lại rất ích kỷ. Sau khi nghe nô tỳ kia nói rằng hoàng thượng sai xuống Ngự thiện phòng bảo người nấu canh dưỡng thai thì tức giận. Chắc rằng quý phi nào đó có hỉ, là con trưởng nên sẽ được phong hoàng hậu. Nên đã tự ý đổi thành canh nhân sâm. Ngỡ là đã chót lọt, ai ngờ Hiệu công công điều tra đến.

Cung Dịch Nam Dương sau khi nghe một lượt thì cũng không tỏ vẻ gì. Bảo Hiệu công công đến kêu Hoàng phi chuyển đến Lăng Hạ cung.

Lăng Hạ cung chỉ để cho những giai nhân không được sủng ái. Nếu đến đây thì đừng nói đến là tranh giành quyền lực, ngay cả gặp mặt hoàng thượng còn chẳng có.

Trấn phi sau khi nghe tin thì như muốn ngất tại chỗ, khóc lóc cầu xin rất nhiều. Nhưng cũng không thay đổi được gì, ba ngày sau lặng lẽ chuyển đi. Còn chuyện canh dưỡng thai thì tuyệt nhiên giữ im lặng, nếu ai biết được thì ban chết.

-----------

Sáng hôm sau hắn thiết triều xong, bận bịu đến quá trưa mới đến lãnh cung kia. Hằng Hà lãnh cung là nơi không ai muốn bước chân đến nhất, nằm sâu khuất và cực kỳ lạnh lẽo. Nơi dành cho những phi tần phạm tội, tự sinh tự diệt cho đến khi chết đi. Một cái sân lớn ẩm ướt do tuyết tan, cây cỏ mọc um tùm không ai giọn, đường lát sỏi cũng đầy rêu phong. Hòn non bộ cũng cạn nước, tường gạch cao ba mét bao phủ toàn bộ, từ ngoài nhìn vào đã thấy nó bỏ trống từ lâu.

Cung Dịch Nam Dương thay long bào ra, nhanh chóng mặc một bộ thường phục vào rồi đến Hằng Hà lãnh cung. Thời tiết hôm nay khá là lạnh, nhưng cũng không đến nỗi rơi tuyết. Chỉ có gió thổi vù vù từng hơi lạnh rát vào mặt.

Căn phòng mở ra, Nguyệt Lam vẫn nằm trên giường quay mặt vào trong. Trên bàn có ba khay thức ăn, hai khay đã nguội lạnh, mỡ đóng vảy, của tối qua và sáng nay. Một khay còn hơi ấm, đoán chừng là buổi trưa. Nhưng chẳng động một đũa nào, vẫn còn y nguyên.

Tuyệt thực?

Nghe tiếng động, cô giật mình quay lại, cảnh giác tột độ nhìn hắn.

Ánh mắt chán ghét kia như mũi dao găm đâm vào ngực hắn.

- Không hợp khẩu vị sao?

- Cút!



Tức giận xen lẫn kinh tởm, Nguyệt Lam lạnh giọng thốt lên.

Đột nhiên hắn bật cười, bước đến cầm sợi dây xích kéo cô đến mép giường, cúi người xuống gần:

- Nàng nhịn một ngày cũng được, hai ngày cũng được. Nhưng đứa bé chưa thành hình người kia không ăn sẽ chết.

Nguyệt Lam tay nắm chặt chăn, kìm nén muốn đưa lên tát hắn. Cô cũng chỉ nhếch miệng lên:

- Vậy thử xem, coi đứa bé này chết trước hay ngươi chết trước.

Cung Dịch Nam Dương vén lọn tóc dài kia ra sau vai, đưa tay vuốt nhẹ gò má của cô. Nguyệt Lam nghiêng người tránh né, không muốn đụng chạm. Tay hắn giơ ra giữa không trung rồi rút tay về:

- Tam đệ sẽ không nghĩ rằng nàng sẽ ở đây đâu, nên sẽ chẳng tìm tới. Nàng cứ ngoan ngoãn mà ở lại đây đi, trẫm sẽ không đối xử tệ với nàng.

-???!!!

Tên này bị điên à? Bị song tính? Vừa thích nam vừa thích nữ?

Không nghe tiếng trả lời, hắn nghĩ rằng cô đã đồng ý, liền vui vẻ lại lấy khay cơm đến.

Nguyệt Lam vẫn không hiểu được, lại hỏi:

- Ngươi nói tại sao lại bắt ta?

Cung Dịch Nam Dương cầm bát cơm lên, xúc một thìa cơm trắng thơm đến miệng cô, dỗ dành:

- Ngoan, ăn một chút.

Cô vẫn không ăn, vẫn cứ đợi câu trả lời. Hắn thở dài, bắt đầu chầm chậm nói:

- Không phải Đông chí nàng đến điện Hồng Đài sao, ta cảm thấy nàng nên ở bên ta, chứ không phải là tam đệ.

Trong đầu Nguyệt Lam nổ một tiếng lớn, cô ngạc nhiên:

- Ngươi rõ ràng là thích Hạo..... tam vương gia, không được, bỏ ngay chuyện này đi. Nếu chàng ấy mà biết....

- Tam đệ sẽ không biết.

Hắn đột nhiên vươn đến hôn cô, còn cắn nhẹ môi dưới. Nguyệt Lam giật mình đẩy hắn ra:

- Ngươi.... đồ cẩu hoàng đế bệnh hoạn. Cút.

Cung Dịch Nam Dương cười cười, nụ cười kia quả thật xấu xa, biến thái:

- Nàng ở đây cứ an thai cho tốt, đứa bé trẫm nuôi. Còn nàng sau khi sinh đứa bé này ra thì có thể đường chính chính là của ta.

Cô nghe hắn nói mà bất giác rùng mình, không nhịn được nữa mà giáng cho một cái tát:

- Ngươi bị điên rồi, chàng ấy là đệ đệ của ngươi. Ngươi như thế không xứng làm quân vương, ngươi là thứ cặn bã. Mau thả ta ra, nếu không ta giết ngươi.

Nguyệt Lam kích động nắm lấy cổ áo hắn, trừng mắt cảnh cáo. Nhưng Cung Dịch Nam Dương không hề hấn gì, đưa tay ra đỡ cô, cứ như là đang nhờn mặt.

- Hắn không phải đệ đệ ta.

Cô khựng lại.

Chẳng lẽ hắn biết?

Cung Dịch Nam Dương nhân cơ hội ôm lấy cô:

- Hắn là người ta thích, nàng cũng là người ta thích. Ta có nên.....



Nguyệt Lam tức chết vì tên chó má này, năm lần bảy lượt bị khi dễ.

- Ngươi bị điên rồi.

Nói rồi cô không để ý hắn nữa, nằm xuống quay người vào trong. Hắn không thể nói được cô, cũng thở dài đi ra ngoài vảo cung nữ canh chừng hâm lại thức ăn.

Cung nữ kia cũng nhanh nhẹn, ở trong lãnh cung này chỉ có một mình nàng ta, nhưng xung quanh đây rất nhiều thị vệ.

Lúc này cung nữ đi vào, cô nhanh tay dấu nó vào áo, tìm cớ:

- Ta muốn tắm.

Cung nữ kia rất vui vẻ, gật gật đầu rồi ra ngoài kiếm một cái thùng gỗ lớn đặt cạnh giường, rồi nấu nước ấm đổ vào. Nguyệt Lam vừa ngồi ăn cơm, vừa quan sát.

Đừng tưởng nhốt ta là được.

Nhìn từ trong ra ngoài cũng không có gì nguy hiểm lắm. Nhưng mà còn thị vệ, phải lên kế hoạch lâu dài.

Cung nữ kia thấy cô ăn cơm thì rất mừng, sau khi chuẩn bị nước ấm, y phục xong xuôi liền chạy đi thông báo. Nguyệt Lam ngồi trong thùng tắm, vẫn mải suy nghĩ chiến lược.

Cái xích vẫn đang ở trên chân, làm sao mà có thể tháo ra được?

Chuyện này cứ kéo dài vài ngày, mong ngóng rằng Cung Dịch Nguyên Cố sẽ tìm đến. Đứa bé trong bụng cũng càng ngày càng lớn hơn một chút.

Cô bị giam cầm, không trở ra được, chỉ quanh quẩm với đoạn dây xích. Cung Dịch Nam Dương ngày nào cũng đến, quá đáng hơn là còn thường xuyên kể chuyện Cung Dịch Nguyên Cố lục tung cả thành trì để tìm cô.

Hắn đắc ý, nở nụ cười, như muốn cô càng thêm đau lòng.

Nguyệt Lam vốn dĩ không để ý những chuyện đấy, cho đến hai tuần sau. Cô nghĩ ra một cách táo bạo, thật sự nguy hiểm.

Để cho bản thân nhiễm bệnh.

Mỗi lần tắm sẽ rơi vào buổi trưa, nhưng bây giờ cô chuyển vào buổi tối muộn. Mỗi lần như thế sẽ ngâm khoảng hai giờ đồng hồ.

Không ngoài dự đoán, chỉ sau ba ngày đã nhiễm lạnh phát sốt, mời thái y đến.

- Bẩm hoàng thượng, nàng ta nhiễm lạnh, cơ thể yếu nên phát sốt. Có thể châm cứu để lưu thông khí huyết.

Cung Dịch Nam Dương ngồi bên cạnh giường cau mày:

- Vậy ngươi làm nhanh đi.

Thái y già kia nhanh chóng thả rèm xuống, lấy kim ra châm cứu cho Nguyệt Lam. Xong xuôi lại cắt thêm vào thang thuốc rồi dặn dò tỉ mỉ.

Cô nằm trên giường, tuy có hơi lâng lâng đau đầu nhưng vẫn khẽ mỉm cười.

Lấy được rồi.

Buổi tối hôm đó sau khi uống thuốc, cả văn phòng chỉ còn một mình.

Cạch!

Tiếng khoá trên chân mở ra, rơi đến bên cạnh. Nguyệt Lam kinh ngạc, nhưng cũng nhanh lấy lại bình tĩnh để ý bên ngoài.

Nếu bây giờ bỏ đi chắc chắc sẽ không được, thị vệ còn bên ngoài. Vậy thì liều một phen!

Cô khẽ cười lên một tiếng, cái đầu nhỏ kia lại chuẩn bị nghĩ cách.

------

Tuyết Gia: Xin lỗi mọi người hôm nay ra chương chậm trễ. Tại vì hôm nay là kỷ niệm ngày cưới bố mẹ ta, đáng lẽ sẽ để hôm sau đăng hai chương tạ tội, nhưng mà ráng mãi đến giờ mới đăng được!