Cánh cửa phòng bệnh khẽ mở ra rồi đóng lại, bước chân người đến nhẹ nhàng mà cẩn trọng, hướng đến nam nhân trên giường vẫn luôn thừ người vô cảm, đôi mắt mất đi tiêu cự trông chẳng khác nào cái xác không hồn.
Thương Vũ khẽ tiến đến bên cạnh hắn, ôn hoà phát ra hai tiếng: “Kình Dương”, bất chợt, người bấy lâu nay vẫn luôn tự bế liền phản ứng lại, hắn chuyển mắt nhìn y đầy ngạc nhiên và kinh hãi.
“Ngươi gầy..gầy đến mức ta xém chút nhận không ra.” Thương Vũ giọng điệu thâm tình, đưa tay chạm vào gương mặt góc cạnh khôi ngô, mày kiếm mắt sâu, mũi cao môi mỏng, đẹp trai đến mức trải qua bao nhiêu thế giới, Thương Vũ vẫn không thể tìm ra người thứ hai sánh bằng.
Kình Dương chớp động đôi mắt, bất chợt giọt lệ nơi khóe mi rơi xuống, giọng nói lắp bắp run run: “Ngươi.. là..ai?.. A.. A.. Vũ?”
Thương Vũ vô cùng kinh hãi, rõ biết tình cảm của Kình Dương dành cho A Vũ sâu đậm thế nào, lại không ngờ tới, vì người này mà sự xuất hiện của y tìm được tri giác, thêm vào trí nhớ tiền kiếp, còn khôi phục cả giọng nói.
“Chính là ta, người trong mộng mà ngươi vẫn luôn tìm kiếm.” Thương Vũ không thể không cùng hắn tiếp tục buổi tương phùng do y sắp đặt.
Ánh mắt Kình Dương có phần mờ mịt không thấu, nhíu mày rồi giãn ra: “Là ngươi..thật sao?”
Hạ quyết tâm vực dậy nam chính đại nhân, Thương Vũ tiến sát người hắn, choàng tay ôm thân ảnh gầy gò hoàn toàn khác biệt trong trí nhớ của y vào lòng, khẽ vỗ về an ủi: “Ta xin lỗi.”
Cảm giác được những giọt nước mắt của người kia thấm ướt vai áo y, từ lúc nào mà mình biến nam chủ thành tiểu mít ướt thế này, Thương Vũ tự trách bản thân, rồi ôn nhu xoa lấy tấm lưng đơn bạc, đổi lại nghe hắn ngập ngừng, khẽ thốt lên: “Ta cảm giác..mình. rất..nhớ..ngươi!”
Tim người nào phải sắt đá vô tri, Thương Vũ càng không phải ngoại lệ, y biết rõ Kình Dương ái thượng mình đến nhường nào, hình bóng mình chiếm cứ toàn bộ trái tim, tâm trí người kia ra sao, lại khó xử trước thế giới hư ảo này, còn cả sự ràng buộc vô hình kia, y chỉ đành chọn cách lùi bước.
“Ta cũng vậy.” Thương Vũ đáp lấy lời Kình Dương vừa nói mà không thấy người kia lúc này trên môi câu lên nụ cười đắng chát, mỉa mai.
Nếu là trước kia, Kình Dương ngu ngốc sẽ tuyệt đối tin lời A Vũ không chút nghĩ suy, tiếc rằng Kình Dương của lúc này, trái tim yêu trọn vẹn bị y chơi đùa đến vỡ tan thành từng mảnh, đã không còn quá đặt nặng những lời ngon ngọt của đối phương.
Kình Dương thời khắc này, ngoại trừ mong muốn chiếm hữu, giam cầm người này cả đời bên cạnh mình, vô pháp ly khai, hắn.. đã chẳng còn cần thiết hết thảy những thứ hư vô trong cõi đời nhân thế.
“Ngươi mau ăn chút gì đi.” Thương Vũ ghi nhớ câu “luyện thép khi còn nóng”, sau màn trùng phùng ướt át liền hóng vị đại nhân kia dùng bữa.
Nhìn bát cháo nóng hổi còn cả những đầu ngón tay trầy xước vì đao pháp không tinh của A Vũ, ký ức trước kia tràn về khiến khoé mắt hắn cay nóng, âm ỉ.
Đối phương kỹ thuật nấu ăn chỉ có thể dừng ở mức ‘no bụng’, gia vị nêm nếm mặn nhạt thất thường, chưa kể những lúc y xuống bếp, nếu không phải khét nồi thì chính là cháy chảo, còn ít nhiều lần tự khiến bản thân bị thương, bất quá, món ăn y nấu ra là duy nhất trên đời, chỉ dành cho mỗi mình hắn mà thôi.
Kình Dương không làm khó y, hé mở đôi môi mỏng bạc có phần nhợt nhạt vì thiếu chất dinh dưỡng, khẽ nuốt từng muỗng cháo loãng mà Thương Vũ đút cho.
Thương Vũ mở cờ trong bụng, có trời mới biết trong bát cháo này, y bỏ vào bao nhiêu tinh hoa ẩm thực, dinh dưỡng hơn người, nào là nhân sâm thuốc bổ, nào là bí dược thất truyền, quyết tâm bồi bỏ nam chính trở về dáng vẻ sinh long hoạt hổ.
“Ọc..ọc..ọc” vừa dứt muỗng cháo cuối cùng, cả hai người đều nghe thấy tiếng bụng Kình Dương sôi réo ùng ục, vị đại nhân nào đó mặt mày bắt đầu xuất hiện nhiều đường hắc tuyến.
Kình Dương nhắm mắt nằm tại chỗ không phản ứng, cố gắng quên đi một màn xấu hổ vừa rồi, tại thời điểm Thương Vũ khó xử, bế hắn vào nhà vệ sinh ‘suỵt suỵt’, Kình Dương thực sự chỉ muốn chết quách đi cho xong.
Hắn sao có thể quên mất, mười bữa cơm y nấu thì hết chín bữa ăn vào liền bị Tào Tháo rượt, Kình Dương tiếc hận mình bị tình cảm che mờ đôi mắt, rồi bắt đầu dâng tràn cảm giác bi ai vì giây phút tương phùng đầy mất mặt.
“Ta xin lỗi.” Thương Vũ đau lòng tiếc rẻ bao nhiêu đồ bổ, của quý y thêm vào đều bị đối phương ‘suỵt suỵt’ ra hết, hoàn toàn không hề nghĩ đến mình mới là người có tội.
Kình Dương vừa nghe đối phương tự trách, lửa giận liền tan, rũ mi hạ mắt, khẽ đáp: “Không sao.”
“Ngươi đừng như vậy.” Thương Vũ đoán biết vị đại nhân này bắt đầu giở thói thiếu gia.
“Ta.. đã nói.. không sao.” Kình Dương hướng mắt lườm người nọ cứ liên tục dỗ dành mình.
Phòng bệnh đột nhiên lâm vào tình cảnh yên tĩnh, hai người thoáng nhìn nhau trong phút chốc, rồi bật cười như đứa trẻ, nụ cười không mang tính toán, mưu mô, nụ cười chân thật xuất phát từ tận đáy lòng này.
“Ta..thực sự.. rất nhớ ngươi, A Vũ.” Kình Dương thâm tình nói ra lời trong tim: “Ta không biết đâu là thực, đâu là mơ… Chỉ nhớ rằng tại khoảnh khắc ngươi rời khỏi thế giới đó, ta đã muốn chết đi cùng người, không có nỗi đau nào trên đời này ta nếm trải đau đớn bằng giây phút ấy”.
Lời hắn nói, chân thành mà kiên định, khiến gương mặt Thương Vũ sau lớp mặt nạ kia nóng hổi, đỏ bừng, chỉ biết ngẩn người tại chỗ, chột dạ tự trách.