Tâm trạng Dương thiếu chủ hôm nay có điểm khó chịu, sau vài ngày ngắm ngầm bài trừ độc tố tích tụ lâu năm, hắn bỗng nhiên phát hiện, có một bộ phận trên cơ thể bắt đầu nằm trong tầm khống chế, có thể điều khiển và cảm nhận.
Bất quá, tốt hay xấu, may hay rủi, hắn còn chưa giải đáp được. Vì lẽ gì mà tứ chi bất động, duy chỉ “chỗ ấy” là có động tĩnh, còn hay “chào cờ” mỗi lần trông thấy tên Trình Cẩn đáng ghét kia?
Đúng là yêu nghiệt tra nam, cố ý mặc quần áo mỏng manh câu dẫn, hở trước lộ sau, ngẩng người lộ eo thon gọn, cúi người hở ngực trắng nõn.
Còn canh lúc lau người cho hắn, ma sát tiếp xúc, khiến hắn muốn phun trào, phạm quy, thực sự phạm quy!
Kình Dương sống ba đời, trải qua ba thế giới, tam kiếp u mê, thế sự mơ hồ, cho dù tuổi tâm hồn cộng lại cũng gần cả trăm, thế mà hệt như thiếu niên mười tám mới biết yêu, nghe con tim đập rộn ràng khoảnh khắc va chạm cùng Trình Cẩn.
Hắn có điểm nghĩ hoài chẳng tỏ, rối rắm, dằn vặt bản thân trong những suy nghĩ quẩn quanh, mờ mịt.
Đối với Yến Kỳ, trải qua muôn vàn sinh tử thế gian, đã không còn oán hận trách cứ, đặc biệt là khoảnh khắc tận mắt chứng kiến Lâm Hiên từ giã cõi đời, tồn tại trong hắn, chỉ có đau thương cùng nuối tiếc, tiếc cho đoạn nhân duyên chưa kịp tác thành, tiếc cho sự yêu thương còn chưa bày tỏ.
Đối với A Vũ, hắn vừa gặp đã yêu, ái thượng người đó đến tận cùng sinh mệnh, như thể chết đi sống lại, chẳng ngần ngại băng qua muôn ngàn hiểm nguy, núi đao biển lửa, chỉ hận không thể che chở, bảo bọc cho cậu tại thời khắc sinh tử quyết định, để rồi ôm hối hận cả cuộc đời.
Vốn bởi vì muốn tìm gặp A Vũ, hắn mới chuyển kiếp đến các thế giới vô thường này, nhưng tại sao? Tại sao người hắn gặp gỡ để rồi đem lòng rung động, xao xuyến là một kẻ mang gương mặt hệt kẻ thù thế kia? Để rồi dần dần rơi vào hố sâu không tìm ra lối thoát, Kình Dương chân chính ý thức được, tình cảm mình dành cho Trình Cẩn, hắn càng khẳng định một điều rằng, y chính là chuyển thế của Yến Kỳ cùng Lâm Hiên, nhất định không sai.
“Cạch…” Tiếng cửa mở nhẹ như sợ đánh thức người trong phòng, Kình Dương vội vàng nhấm mắt lại, thành toàn cho người xâm nhập.
Kẻ viếng thăm bước chân âm thầm, tiến tới gần chiếc giường Kình Dương đang “ngủ” rồi dùng ánh mắt “thâm tình quyến luyến” nhìn hắn đến nổi cả tầng da gà.
Kình Dương:!!! Còn nhìn nữa, có tin ta chọc đui mắt người không?
“A Dương.. ngươi thực sự đã quên ta rồi ư? Chẳng phải ngươi liên tục chuyển thế để tìm ta sao? Vì cớ gì mà hết kiếp này đến kiếp khác chúng ta cứ bỏ qua nhau?” Giọng nói quen thuộc trong trí nhớ vang lên ngập ngừng, da diết.
Kình Dương vừa nghe những thanh âm đầu tiên liền biết được đây và vị đệ tử trẻ tuổi của bác sĩ Lỗ, hứa hẹn sẽ giúp hắn giải độc, tên là gì đó Vũ hắn nhất thời không nhớ ra.
Cảm giác được bàn tay mịn màng như đậu hũ, lại ấm áp chạm khẽ vào gò má của mình, Kình Dương đột nhiên có suy nghĩ, thật may cho cậu ta là hắn đang bất động, nếu không sẽ đè tên này ra đấm đến kêu cha gọi mẹ.
Tự cho rằng nói vài lời như vậy trước mặt hắn, liền có thể trở thành A Vũ của hắn sao? Nằm mơ giữa ban ngày, hừ, cả ban đêm cũng đừng hòng!
Dù chưa bao giờ thấy được dung mạo thật sự ẩn dưới lớp mặt nạ kia, chỉ qua đôi mắt hàm chứa bao nhiêu cảm xúc chân thành cùng tình yêu nồng đậm, Kình Dương tin chắc A Vũ sẽ là nam tử ôn nhu, nhiệt thành, thánh thiện cùng bao dung.
‘Dương thiếu chủ’ cảm thấy mặc dù thế giới chính là đang đối xử hung ác với mình, tầng tầng lớp lớp bí mật bủa vây bao phủ, bất quá, hắn tuyệt đối tin tưởng vào cảm nhận của trái tim, tâm trí.
Nếu như gặp lại A Vũ, Kình Dương khẳng định mình chắc chắn sẽ nhận ra, ở thế giới trước, hắn cứ không ngừng cảm thấy sự khác biệt không rõ ràng của Đường Vũ, chính vì cậu ta vốn không phải A Vũ của hắn, càng đừng nói đến tên trước mặt đang ra sức lay chuyển thần trí hắn.
Động cơ của cậu ta là gì? Sao phải giả dạng thành A Vũ của hắn, còn cả Đường Vũ trong kiếp trước, từng hành động, cử chỉ, đều mô phỏng giống A Vũ như đúc, như thể biết đến rõ ràng toàn bộ những chi tiết về A Vũ, tuyệt đối không phải là sự trùng hợp.
Thế giới này cùng hai thế giới trước, đâu là hư, đâu là thực, hay toàn bộ chỉ là ảo ảnh thời không, không gian đang vây khốn hắn lại là thứ gì? Kình Dương quyết tâm phải tìm ra chân tướng.
Nhờ sự bộc bạch nhiều sơ hở của Minh Vũ, không khác gì chiếc quạt thổi tan mây mù, cùng vài điều bí ẩn bị ẩn sâu, Kình Dương cho rằng hắn nên bồi kẻ sau màn hoàn thành vở kinh kịch, nếu đoán không sai, kết cuộc của thế giới này, không khác gì ngoài việc hắn trở thành “thắng giả vi vương”.
Chỉ là người nào sẽ biến mất khiến hắn cô độc tới già, tâm thần bi thương, đau đớn đến tận cùng?
Kình Dương mở ra đôi mắt âm trầm sau khi Minh Vũ rời đi, thế giới này, hắn không chỉ chiến thắng nhân sinh, còn phải giải đáp được uẩn khúc sau cùng, và giữ được ái nhân bên cạnh.