Khuynh Dương

Quyển 1 - Chương 18




Hoắc thị đô thành hữu song vương

Quyền lực tựa trời thôn thiên hạ

Hô phong hoán vũ chi niệm nhất

Song đế tranh tài phó kinh thương.

“Mau..mau tỉnh lại đi..” Kình Dương cảm giác mình đã có một giấc mơ dài, trong mơ hắn nhìn thấy có thể chạm tới Lâm Hiên bọn họ.

“Ưm..” Kình Dương mở mắt ra, liền bị cảm giác vô lực khiến bản thân khó chịu, hắn cau mày đánh giá tình hình bản thân cùng nơi chốn đang cư ngụ.

Đây là thế giới nào thoạt nhìn mọi thứ vô cùng kỳ quặc, trang phục ngắn gọn lại ôm sát người, trông vô cùng thô tục.

Đầu tóc cắt ngắn cũn cỡn, không ai giống ai, mấy tên trước mặt có vẻ vui mừng khi thấy hắn tỉnh dậy.

“Nhị gia, người tỉnh rồi sao? May quá, may quá. Mau đi khỏi nơi đây thôi!” Tên thuộc hạ theo suy đoán của Kình Dương lên tiếng, nhóm người kẻ bồng, người bế, đỡ hắn rời đi.

Kình Dương:!!! Cái qué gì thế? Lão tử tự có tay chân đầy đủ, nào cần các ngươi ôm ôm ấp ấp không ra gì!

Bất quá, vừa nghĩ đến tay chân, Kình Dương liền phát hiện chuyện hệ trọng, chân tay hắn vậy mà không có cảm giác, còn nữa, miệng cũng không thể phát ra âm thanh!

Kình Dương:!!! Này là thiên gia đang thử thách hay hành hạ hắn đây? 

“Rầm rầm..” tiếng bước chân của hàng chục người vang vọng, làm cho những kẻ hộ tống hắn ngập ngừng hoảng hốt.

Người tới đứng ngược hướng ánh sáng nhưng hoá thành tro Kình Dương vẫn dễ dàng nhận thức y, Yến Kỳ? Lâm Hiên? Hay sẽ mang thân phận nào ở thế giới này?

Trong mắt Kình Dương, trang phục của những người nọ vô cùng lạ mắt, bất quá từ trên người ‘Lâm Hiên’ hắn nhìn ra được sự quý phái cùng khí thế hơn người.

“Các ngươi dự định sẽ mang A Dương đi đâu chứ?” Thanh âm trầm thấp, không giận mà uy, ánh mắt bén nhọn, đủ để tiêu diệt sĩ khí quân địch.

“Chúng ta..ta.” Nhóm người đang ôm lấy Kình Dương bộ dáng lúng túng, sợ hãi, không dám đối diện thẳng với y.

‘Lâm Hiên’ chẳng để bọn họ vào mắt, tiến đến gần sát vị trí Kình Dương, khí lực từ đâu ra hắn cũng không biết, người kia thế mà chỉ trong chớp mắt đã bế bổng hắn trong vòng tay hữu lực.

Kình Dương:!!! Mẹ nó, có phải là cách thức hắn đến thế giới này không đúng không? Chỉ muốn đập đầu chết đi sống lại!

“A Dương! Ngươi không ngoan!” Ánh mắt thâm tình ‘Lâm Hiên’ nhìn hắn, lời nói sắc bén như ‘Yến Kỳ’ khiến Kình Dương thân tâm rối loạn.

“Ứ..ứ…” Bất lực phát ra những tiếng ứ thanh nghẹn khuất tại cuống họng, Kình Dương chỉ muốn nhắm mắt buông xuôi, trận này.. làm sao chơi tiếp đây?

Nào biết được đang lúc suy nghĩ vẩn vơ, cảm giác ướt át trên trán lôi kéo tâm trí hắn về với thực tại, đã thấy ‘Lâm Hiên’ cúi đầu hôn lên thái dương hắn: “Thật may tìm thấy ngươi!”

Kình Dương:!!! Đậu moé, phạm quy, hắn cảm giác được mặt già của mình đỏ như cà lại nóng như lửa.

Đối phương bế hắn dễ dàng lên cái thùng to lớn, còn có cửa kéo kỳ quái, hắn cứ yên ổn trong lòng y, ngước nhìn “thùng đen” di chuyển.

Có thể đây tương tự mã xa trong thế giới của hắn, Kình Dương thông suốt, kinh qua hai thế, hắn học được khả năng chấp nhận cùng hoà nhập cực kỳ nhanh.

Ở góc này gần kề người nọ nhất, mắt hắn chăm chú quan sát từng đường nét gương mặt y không thiếu chỗ nào.

Chiếc cằm thanh tú nhẵn mịn, làn da trắng nhưng không thiếu đi sức sống, mũi cao thon gọn cùng đôi mắt minh bạch thế gian, long lanh cất chứa sao trời biển cả.

Mỗi lần chạm phải đôi mắt ấy, Kình Dương hắn thề có thể trông thấy cả thế gian vĩ đại. 

Vốn biết nhan sắc ‘Yến Kỳ’ nếu tự xưng đệ nhất thiên hạ cũng còn khiêm tốn, thời khắc này tại cự ly gần đến vậy, chiêm ngưỡng dung mạo của y, Kình Dương trong lòng không còn oán hận bao phủ, đổi lại là cảm xúc khó nói, tình cảm khó bày.

“Hửm? Sao lại nhìn ta như vậy? Cảm thấy giả dối đến kinh tởm sao? Ha ha..” ‘Lâm Hiên’ cười nhếch môi cay độc, không không, này là bộ dáng của ‘Yến Kỳ’ mới đúng, cúi mặt tới gần Kình Dương, phun ra những từ khiến người sau bất động: “Dù có kinh tởm, vở kịch này, ngươi cũng phải phụng bồi ta diễn đến cuối, Hoắc Nhị thiếu à, ha ha ha.”

Kình Dương:!!! Tâm thần mệt mỏi quá, hắn xác định tên yêu nghiệt này đích thị là ‘Yến Kỳ’ không sai không lệch.

“Thưa Trình thiếu, đã về đến dinh thự!” Giọng nói của tên tháp tùng vang lên, thứ đang di chuyển như mã xa dừng lại hoàn toàn, cảnh cửa mở ra, không còn vật gì ngăn cản làm cho ánh sáng rực rỡ bên ngoài chiếu thẳng vào cảnh vật, rõ ràng đến sáng tỏ.

Kình Dương nhìn thấy trước mặt mình là công trình kiến trúc vô cùng xa lạ, tuyệt đối ở thời đại của hắn, chẳng thể nào có được tòa dinh thự’ như thế này.

Cảm giác được nhấc bổng lên không trung bất chợt ập đến, Kình Dương mặt đầy hắc tuyến, trong lòng hỏi thăm mười tám đời tổ tông tên ‘Yến Kỳ’ này, à không ‘Trình Kỳ’, ‘Yến Trình’, ‘Trình Yến’,… đại loại thế.

“Thiếu gia và thiếu phu nhân đã về!” Hai hàng nô bộc, tùy tùng đứng ngay hàng thẳng lối, cung kính lễ độ, không thua kém gì thị vệ chốn cung nghiêm, hẳn là được đào tạo bài bản.

Tiếc rằng đập vào nhĩ giác của Kình Dương, hắn chỉ bị cụm từ “thiếu phu nhân” bao phủ tâm trí, “thiếu..thiếu..phu nhân” là cái qué gì, lão thiên gia, ngài mau xuống đây đối chất với ta, thế giới này đến tột cùng là cái quái gì đang diễn ra thế?