Tân hôn Đế-Hậu với đại điển sắc phong diễn ra cùng ngày, đại xá thiên hạ, dân chúng vui mừng, đầu đường cuối phố, người người nôn nao.
Khắp mọi nẻo đường kinh đô đều giăng đầy vải đỏ, những góc phố, ngõ hẻm treo cao lồng đèn kết hoa, không khí vui tươi của tiết trời vào lập xuân chan hoà mà rạng rỡ.
Hai người Kình Dương cùng Đường Vũ ngồi trên xe đại liễm được chuẩn bị cầu kỳ, bắt mắt dạo quanh thành theo nghi thức Tân Quân, hỉ phục quốc triều tôn quý, uy nghi như tô như hoạ thêm cho khí thế bất phàm của họ.
Bá tính bình dân hành lễ, rải hoa, lòng người hâm mộ, ngắm nhìn đôi tân nhân mà xao xuyến bồi hồi, ước vọng xa vời.
Bỗng một thân ảnh bạch y tơi tả, xơ xác, thoạt nhìn có phần tiêu điều, bước chân loạng choạng, từ đâu xông đến đội ngũ hộ tống đế vương.
Bất quá y còn chưa kịp lại gần, đã bị vệ quân giữ lấy, siết chặt bả vai, đem người quỳ xuống: “Điêu dân to gan, biết tội khi quân tất sẽ xử chém hay không?”
Kình Dương từ lúc người nọ chạy đến đã thu hút sự chú ý của hắn, dù đứng ở khoảng cách khá xa như thế, hắn vẫn có thể dễ dàng nhận ra, Lâm Hiên người đã bên hắn hơn ba năm tại thế giới này.
Bấy giờ đây, trông y gầy như que củi, mặt mũi xanh xao đầy bệnh tật, mệt mỏi ủ rũ, da thịt còn có vết thương vài nơi, nào con bộ dáng mặc ngọc thế tử phủ Tướng quân gia.
Bả vai bị vệ binh giữ đến đau đớn, nhưng y vẫn hướng về phía hắn, ánh mắt hoen đỏ cầu xin, miệng lẩm bẩm thều thào không đủ sức.
Kình Dương tự thấy mình đã nhượng bộ khá lớn khi trên dưới Lâm gia, hắn chỉ xử tội duy nhất mình lão Lâm Trừng, còn không tịch thu gia sản, đày đến biên cương, cũng không diệt trừ người nào phòng tránh hậu hoạn về sau.
Lại hà cớ gì, người trước mặt tiều tuỵ như thế, Lâm Hiên vui vẻ, lạc quan trong trí nhớ của hắn nào phải thế này.
“Cầu người, A Dương.. à không, hoàng thượng, van cầu người tha cho phụ thân ta!” Lâm Hiên dốc hết khí lực hét to, xô đẩy thị vệ nhưng bất thành, rồi đuối sức, đứt hơi ho lên vài tiếng “khụ..khụ.”
Phát hiện ánh mắt Kình Dương dành cho Lâm Hiên có điểm khác thường khó lý giải, nỗi sợ hãi trong lòng Đường Vũ bất chợt dâng cao, cậu bối rối nắm lấy tay hắn, thỏ thẻ: “Hoàng thượng, không diệt cỏ tận gốc chính là mầm móng hiểm nguy, thả hổ về rừng chính là tai hoạ khôn lường.”
“Ngươi yên tâm.” Kình Dương đặt tay lên tay Đường Vũ, không hề nhìn Tân Hậu, đã hạ lệnh cho thị vệ: “Kéo y ra…, này.. đừng để y bị thương.” Hắn thực sự không hiểu sao bản thân lại khó chịu đến tận cùng, lý trí mách bảo ái nhân hắn đang tìm chính là Đường Vũ, nhưng thâm tâm vẫn không thể ngăn cản đôi môi mình thốt ra nửa lời lo lắng phía sau.
Đoàn người cứ thế tiếp tục tiến đến thành điện, bỏ mặc Lâm Hiên bị xô ngã một góc vệ đường, người qua kẻ lại chỉ chỉ trỏ trỏ, không ngừng đàm tiếu.
Lâm Hiên nở nụ cười khinh thường thế nhân, kết cục nào rồi cũng phải đến, là hài kịch hay bi kịch càng không do bản thân quyết định? Y nắm chặt tay rồi buông lỏng, lê tấm thân thụ thương bước đến cổng thành.
Ngẩng đầu nhìn bức tường thành cao vút đến chói mắt, hoa văn điêu khắc tinh tế mà công phu, mỗi viên gạch đều là cả một kỳ công tâm huyết.
Y bước một bước lên cổng thành cao vợi.
Hắn tiến một chân vào đại điện xa hoa.
Y bước một bước tới bệ thành lạnh lẽo.
Hắn tiến một chân đến chính giữa lễ đường.
Y chuyển thân mình trèo lên đỉnh thành đô.
Hắn xoay cả người hướng tổ tiên hành lễ.
Y hạ thân mình ngã vụt từ thành cao.
Hắn cúi đầu khẽ cùng ái nhân cạn chén.
Máu đỏ tươi nhuộm đẫm nền tuyết phủ.
Vải lụa đào huyết sắc giữa trời quang.
Nước mắt ai rơi ướt cả khoảng trời
Trái tim nào lỗi nhịp chốn cô liêu.
Tịch dương tan, lòng người đau quạnh quẽ
Áng mây tàn, giá buốt cả hừng đông
Khói sương mờ, chỉ còn lại khoảng trống
Mưa đã tạnh, cuốn cả bóng hình ai.
“Bẩm Thống lĩnh! Có chuyện không hay!” Tần Thống lĩnh vẻ mặt nghiêm trọng, hết xanh lại trắng, hoang mang nghe hết tin báo từ cấm vệ quân.
“Có chuyện gì?” Kình Dương trái tim thấp thỏm không yên, vừa nghe được có mật báo, liền không muốn bỏ qua.
Tần thống lĩnh nửa muốn nói nửa không, ý thức được đại hôn của Đế vương là điều quan trọng, đành che giấu cho qua: “Chỉ là chút chuyện nhỏ. Thần sẽ cho người xử lý!”
“Hiên thế tử tự vẫn mà là chuyện nhỏ sao?” Lão Thừa tướng cũng có chút giao tình với Lâm Tướng quân, lúc vô tình nghe được tin báo, liền phản bác.
“Keng..!!” Chung rượu mừng trên tay Kình Dương theo sự tình lão ta đã thốt ra mà rơi xuống đất, “ngươi.. vừa nói gì?”
Ánh mắt hắn vô tâm vô cảm, nhưng lời nói nghe ra lại có điểm nghẹn ngào, ngay cả bản thân Kình Dương cũng không biết được.
Lão Thừa tướng bị thái độ của Tân Đế làm cho giật mình, đúng là ông không nên nói ra lời xui xẻo trong ngày Đại hỉ của minh hoàng, tức khắc quỳ xuống nhận tội: “Lão thần lỡ lời, mong bệ hạ tha tội!”
“Ngươi vừa nói ai tự vẫn?” Kình Dương ánh mắt đỏ ngầu, tơ máu giăng kín, vẻ mặt như hung thần, nắm lấy cổ áo lão Thừa tướng gặng hỏi.
“Là..là..Hiên thế tử..” Vừa nói ra xong, Tân đế đột nhiên buông tay ra, khiến lão mất chỗ dựa rơi ngã ngồi dưới đất.
“Bệ hạ, người không nên…” Tần thống lĩnh còn chưa dứt câu, đã thấy nhân vật chính của buổi lễ lao thẳng như tên bay ra khỏi đại điện, bỏ lại văn võ bá quan, Tân Hậu còn ở một bên ngơ ngác chẳng hay biết xảy ra chuyện gì.