Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 900




Màu xanh lá ?!

Lòng Tả Tiểu Đa càng chấn động hơn!

Không gian Diệt Không Tháp này, không phải là nói không có linh khí sao? Không có sinh vật gì, cũng không có bất kì thực vật nào sao?

Nhưng bây giờ lại xuất hiện mấy đốm xanh lá này là thế nào?

Trong lúc nhất thời Tả Tiểu Đa không biết nên nói gì cho phải, không biết sự thay đổi này có phải là do ... Bột phấn của Tinh Hồn Ngọc?

Mới tạo thành loại tình huống đặc biệt này.

Ngay sau đó, hắn lao ra như điên, vọt thẳng ra ngoài, cất hết đống bột phấn Tinh Hồn Ngọc đã tích góp được nửa cái ao ở trong sân kia vào trong không gian của Diệt Không Tháp!

"Vẫn còn ít quá."

Tả Tiểu Đa nhìn bột phấn của Tinh Hồn Ngọc bị đổ vào trong và biến mất trong thời gian rất ngắn, không khỏi tự lẩm bẩm một mình.

“Hình như ta đã phát hiện ra một chuyện vô cùng khó lường ... "

Tả Tiểu Đa hít sâu một hơi.

Mới đầu, Diệt Không Tháp không có thêm được tác dụng gì khác, ngoài việc có thể bỏ thêm vật sống thì nó chỉ là là cái nhẫn không gian loại lớn mà thôi.

Nhưng mà có thể chưa được vật sống cũng đủ chứng tỏ nó không phải vật thường, ít nhất trong không gian này có tồn tại dưỡng khí!

Có thể làm cho người ta sinh tồn, thậm chí là sống ở trong này!

Khi Diệp Trường Thanh sử dụng không gian này, phần lớn thời gian là luyện võ kỹ ở trong đó, hoặc là tĩnh tâm suy nghĩ mà thôi.

Dù sao việc tu luyện hấp thu linh khí vẫn phải làm ở ngoài.

Bởi vì ở ngoài có thể đồng thời hấp thụ linh khí trời đất khi tu luyện, hiệu quả tăng lên ấy Diệt Không Tháp hoàn toàn không thể sánh bằng.

Dù sao tu luyện trong Diệt Không Tháp cũng chỉ có thể tự mình mang tài nguyên vào, tồn tại vấn đề lãng phí rất lớn, lãng phí thời gian, lại càng lãng phí tài nguyên.

Cho nên trước đây mới không tu luyện trong Diệt Không Tháp.

Nhưng Diệt Không Tháp rơi vào tay Tả Tiểu Đa, chuyện gặp được cũng khác rất nhiều, Tả Tiểu Đa có rất nhiều bí mật, con bài chưa lật phong phú, quan trọng nhất chính là hắn là một người chủ nghĩa tài đại khí thô, cái khác thường trong đó càng hiển hiện rõ hơn.

Luyện võ kỹ trong đó, nhất là trong khoảng thời gian tự áp chế cảnh giới, chân nguyên, quá trình này Tả Tiểu Đa đã tiêu hao rất nhiều Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm, hoàn toàn không ngại lãng phí, chỉ để ý tiến độ, cũng lười đi ra tu luyện sau đó lại đi vào dày vò như vậy ...

Ấy vậy mà tốc độ hấp thụ tu luyện của hắn đều nhanh, khiến Tinh Hồn Ngọc càng tiêu hao hơn.

Thế cho nên nhiều ngày qua đi, ngày tháng dần tích lũy lâu mới có phát hiện khác thường như vậy ...

Đối với sự thay đổi này, Tả Tiểu Đa không cảm thấy kinh sợ mà còn lấy làm mừng, thậm chí là vui sướng vô cùng.

Hắn đã thấy rõ, trong đó có nhiều chấm xanh, nhưng không biết tại sao có một ít mầm cỏ, vừa mới bắt đầu nảy mầm, hơn nữa rất nhỏ bé yếu ớt, đã có dấu hiệu héo rũ.

Nhưng có thể nảy mầm ... Thì chứng tỏ ... Không gian này có thể sinh sống phát triển được!

Phát hiện này làm cho Tả Tiểu Đa vui mừng không thôi.

“Chẳng lẽ mục đích thiết kế Diệt Không Tháp thật sự chính là ở chỗ này? Thật ra Diệt Không Tháp đã thành hình, nhưng cái thiếu chính là vật thêm vào, là bột phấn Tinh Hồn Ngọc? Vậy có phải nếu dùng chính Tinh Hồn Ngọc thì hiệu quả càng tốt hơn không?"

Tả Tiểu Đa suy nghĩ, bèn ném thẳng hai nghìn viên Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm vào, sau đó rời khỏi Diệt Không Tháp đi ngủ.

Sáng som hôm sau, han đi vao thì thấy Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm này vẫn y nguyên như cũ, không có gì thay đổi, nhưng bột phấn Tinh Hồn Ngọc được ném vào lúc trước lại biến mất không thấy tăm hơi lần nữa, tất cả đã hóa thành thổ nhưỡng trong không gian Diệt Không Tháp.

"Bột phấn của Tinh Hồn Ngọc sau khi bị hấp thụ hết hoàn toàn thì có thể, nhưng Tinh Hồn Ngọc nguyên vẹn thì không thể? Đây là đạo lý gì? Hai thứ này căn bản không có khác nhau mới đúng chứ nhỉ?”

Dù sao Tả Tiểu Đa cũng không nghiên cứu về khoa học, hoàn toàn không hiểu biết phương diện này.

Chắng qua đối với hắn mà nói: không cần biết có thể hay không thể, chỉ cần kết quả là được rồi! Ta không quan tâm lý do là gì, cái gì có thể ta sẽ làm cái đó, đơn giản vậy thôi.

Vì thế ngày hôm sau, hắn bắt đầu hỏi thăm xung quanh Cao Võ Tiềm Long.

"Ngươi xử lý bột phấn Tinh Hồn Ngọc dư lại sau khi tu luyện thế nào?"

"Xử lý như thế nào?"

Mấy người Hạng Hướng Hạng Băng bị hỏi thì không hiểu ra sao: "Ném đi chứ còn làm gì, có thể xử lý thế nào nữa?”

"Ném đi đâu?"

“Chỗ nào ném được thì ném, chẳng lẽ ngươi còn có thể bán lấy tiền à, cái đó được mấy đồng chứ?"

Ừ, bột phấn Tinh Hồn Ngọc có giá trị nhất định trên thị trường, nhưng cơ bản chỉ có tiêu hao Tinh Hồn Ngọc trên quy mô lớn mới có thể kiếm về chút đỉnh, bình thường mỗi lần ai đo tu luyện se dư ra một lượng rất ít bột phấn Tinh Hồn Ngọc, không có giá trị thu lại gì cả!

Hừm, ao bột phan Tinh Hồn Ngọc của Tả Tieu Đa vốn là do Lý Thành Long đào, cũng chỉ để cho vui, muốn xem bốn năm có thể lấp đầy hay không mà thôi!

Mấy thứ này, thật là không đáng giá tiền.

Tả Tiểu Đa cảm thấy mình hỏi như không hỏi.

"Học sinh Tiềm Long tu luyện rồi xả rác ra thì phải làm sao?"

“Ký túc xá lớp nào cũng có thùng rác, trường học có người phụ trách việc vệ sinh, ngày nào cũng đi dọn rác tu luyện và rác sinh hoạt."

Hạng Xung nói.


Cho nên dọn rác ở Tiềm Long cũng là một việc dễ kiếm hời!

Lợi nhuận khá tốt, ở Tiềm Long không phải bỏ ra một đồng nào, thu rác lại, sau đó mang đi phân loại, vừa qua tay là có thể lấy được rất nhiều tiền ...

"Vị này ... Lớp trưởng Tả, ngươi tìm ta có việc à?" Ông chủ này rất khiêm tốn với Tả Tiểu Đa.

Tả Tiểu Đa có thanh danh rất hiển hách ở Cao Võ Tiềm Long, địa vị khá sao, sao ông chủ này có thể không biết người đang nổi bần bật ở Tiềm Long được?