“Nhưng mà hai nhà bọn ta, nói đi cũng phải nói lại. Nhà hắn có người chết, nhà ta cũng có người chết, nếu không thể tìm ngươi gây chuyện, vậy thì tìm một
mục tiêu khác để gây chuyện, cũng phải trút bỏ cục tức' này, đúng chứ?”
Phải nói rằng, những lời này của Cao Thành Vân rất là chân thành, rất là hợp tình hợp lý.
Đạo lý chính là như vậy! Không ai nuốt được “cục tức” này, cuối cùng vẫn cần một nơi để trút xả giận.
Nhưng hiện tại, điều kiện tiên quyết là không thể tìm Tả Tiểu Đa gây chuyện, vậy làm thế nào để trút bỏ 'cục tức” này?
Ngoài Tả Tiểu Đa ra, còn ai có tư cách trở thành mục tiêu!
Tả Tiểu Đa cười khổ một tiếng, rồi cũng nói với tâm thế chân thành: “Cao học trưởng, nói thật lòng, lúc trước ta gần như là không muốn tới Tiềm Long. Nếu không có chuyện kia, ta sẽ tới một cách vui vẻ. Nhưng trước sau là có chuyện kia... Cho nên ta thật sự không muốn tới.”
“Dựa vào một tiểu bối như ta sao có thể gánh nổi hận thù của hai đại gia tộc, nhưng ai mà ngờ được chỉ vì ân oán của trưởng bối mà làm tới mức này? Ngô Vân Thiên kia như kiểu đã chịu nhiều oan ức cho nên không chịu buông tha... Cho tới bây giờ, ta vẫn không hiểu, chẳng phải là bọn họ hưởng lợi trong chuyện năm đó. sao? Nhị Trung thành Phượng Hoàng chúng ta mới là người chịu thiệt, đúng chứ? Bọn họ hoàn toàn không chịu thiệt mà! Tại sao có thể như vậy? Tóm lại chuyện này xảy ra hẳn là có nguyên do, đúng không?
Nhưng Tả Tiểu Đa nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, hị lộn đúng sai thành ra như vậy?”
“Sao chuyện này lại đảo.
Cao Thành Vân, Cao Thành Tường và cả Cao Xảo Nhi đều ngẩn ra, lộ ra vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Đảo lộn đúng sai gì cơ? Rồi gì mà ân oán năm đó?”
Tả Tiểu Đa nhìn ba anh em này với vẻ mặt cạn lời, nói một cách khó khăn: “Các ngươi không biết nguồn gốc của chuyện này nằm ở đâu sao?”
Cao Thành Tường: “Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi nói thẳng ra đi, được. không?”
Tả Tiểu Đa hoàn toàn chịu thua.
“Trời ơi, ta thật sự phục các ngươi... Rõ ràng các ngươi cái gì cũng không biết, vậy các ngươi làm ầm ï cái gì!?”
Tả Tiểu Đa lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười: “Nói hồi lâu, các ngươi vẫn còn đang hoang mang, ngay cả việc cơ bản nhất là truy tìm nguồn gốc cũng chưa làm...”
Cao Thành Tường và Cao Thành Vân liếc nhìn nhau, nói: “Nhờ Tả học đệ giải thích rõ lý do.”
Lý Thành Long ở bên cạnh nói: “Đâu phải chuyện này không rõ ràng, ai mà chẳng biết ân oán năm đó...”
Mới nói được một nửa đã bị Tả Tiểu Đa ngắt lời.
“Chuyện trước kia, ai đúng ai sai, nếu nói ra từ miệng của bọn ta, không tránh khỏi thiếu sự công bằng, nếu bọn ta nói ra, chẳng những các ngươi không tin, mà ngược lại còn cho rằng bọn ta đang ăn nói hàm hồ, đổi trắng thay đen. Hôm nay, vốn dĩ bọn ta cũng không định nói thêm vài lời... Nhưng ta thật không ngờ các ngươi lại dùng việc đánh nhau, gây khó dễ cho nhau để giải quyết cái mà các ngươi gọi là 'ân oán”.”
“Đương nhiên, ta cũng sẽ không trốn tránh trách nhiệm; người là do ta giết, ta có muốn phủ nhận cũng không phủ nhận được.”
“Có điều, thế hệ trước đều biết nguyên nhân ân oán năm đó, ví dụ như đấu sinh tử năm đó là được định ra như thế nào, giao đấu trên đài chỉ là phần ngọn, còn gốc rễ chính là những lần chạm chán ở cửa khách sạn, những lời nói công kích, mà tất cả những điều này đều được giám sát, đều được ghi hình.”
Tả Tiểu Đa cười khổ với vẻ mặt cạn lời, nói: “Ta tưởng là các ngươi biết và hiểu tất cả... Nhưng hiện tại, xem ra là ta đã nghĩ nhiều quá rồi... Ha ha.”
Cao Thành Tường bước ra, nói: “Tả học đệ, xin ngươi nói rõ.”
Tả Tiểu Đa đứng lại, không còn cách nào khác đành nói: “Cao học trưởng, ta không tin ngươi vẫn không hiểu, với tình hình hiện tại ta không thể nói ra, nếu như ta nói ra, tất cả mọi người đều sẽ cho rằng ta đang châm ngòi ly gián... Ta nói thế này, ngươi đã hiểu chưa?”
“Điều mà tất cả mọi người đều biết, sao cứ bắt một người không nên nói như ta nói ra? Các ngươi cứ hỏi một vài người trong nhà là có thể có được đáp án, hẳn
là bọn họ nói sẽ đáng tin hơn ta nói rất nhiều, đúng không?”
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
“Hơn nữa, chuyện của hai đại gia tộc các ngươi, hiện tại ta chỉ sợ tránh còn không kịp... Thật sự là không muốn tham gia, không dám tham gia...”
“Cao học trưởng, xin ngươi tha cho ta, để ta đi đi.”
Tả Tiểu Đa cười khổ, chắp tay hành lễ, nói: “Hai ngươi đều là người ngay thẳng, ta thật tâm mong muốn được làm bạn với hai ngươi, đây là lời từ đáy lòng của ta.”
“Nhưng đừng tìm cái gọi là “sự thật từ trên người ta, ta chỉ là một thanh đao bị người t lợi dụng mà thôi.”
Tả Tiểu Đa cười khổ liên tục, nói xong kéo Lý Thành Long, xoay người rời đi, lập tức biến mất trong đám người.
Ba anh em nhà họ Cao nhìn theo hướng Tả Tiểu Đa rời đi, dường như hơi suy nghĩ.
“n oán năm đó? Sao còn xuất hiện ân oán năm đó? Sao lại là đổi trắng thay đen?”
Cao Thành Tường gãi đầu, nói: “Lời mà Tả Tiểu Đa nói khiến ta xấu hổ mặt đỏ tới mang tai... Thì ra chúng ta chẳng biết gì cả, hai nhà đánh nhau, là vở kịch mua vui do chúng ta tự biên tự diễn?”
“Vậy quay về hỏi thử xem”
Cao Thành Vân nói: “Nếu Tả Tiểu Đa đã nói như vậy, vậy chắc chắn có người biết rõ chuyện này.”
“Nhưng đêm nay thì không kịp rồi, đúng chứ? Bên kia đã hẹn gặp, nếu chúng ta không đi, chỉ e là nhà chúng ta sẽ chịu thiệt?
Cao Xảo Nhi cau mày hỏi.
"Đi, phải đi...”
“Đi thôi.”
Đêm đến. Mười một giờ.
Trong đại sảnh Thiên Vận lớn nhất của hộp đêm Bát Long - nơi tiêu tiền nổi tiếng nhất của thành Phong Hải.
Mười mấy đệ tử trẻ tuổi của nhà họ Ngô và mười mấy đệ tử trẻ tuổi của nhà họ Cao đang đứng song song với nhau.