Tả Tiểu Đa trợn tròn mắt: “Chết là đáng đời!”
Giả Cuồng tức giận hừ một tiếng, bước ra ngoài: “Tả Tiểu Đa, đợi tu vi của ta thắng ngươi rồi, ta nhất định sẽ đánh cho ngươi khóc!”
Tả Tiểu Đa cười ha ha, tiếp tục châm chọc hắn: “Cũng tức là bây giờ ngươi không dám đánh, ha ha... nói chuyện gắt gỏng có thể khiến ngươi sung sướng lắm đúng không Giả Cuồng? Đánh ta khóc? Có tin bây giờ ta đánh ngươi khóc không, †a đảm bảo ta có thể làm được, bây giờ có thể làm luôn!”
“Có bản lĩnh thì lên!”
Giả Cưồng siết chặt nắm đấm, tức giận trừng mắt nhìn Tả Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa tung một cước đá hẳn ra ngoài.
“Chỉ với chút tu vi kém cỏi của ngươi, không biết khi nào mới chết bất đắc kỳ tử, vậy mà sau này còn muốn kiếm ta gây sự! Cút đi tên khốn!”
Lời nói của Tả Tiểu Đa vô tình đã đắc tội với tất cả học sinh trong lớp.
Ai nấy cũng trừng mắt tức giận bỏ ra ngoài, cảm thấy lồng ngực như sắp nổ tung.
Nhưng Tả Tiểu Đa nói đâu có sai, tu vi kém cỏi như bọn họ, có thể báo thù được cho bạn học của mình sao?
Coi như gặp được hung thủ, nhưng như thế chẳng phải tự dâng mạng sống của mình lên sao?
Luyện công!
Luyện công!
Nỗ lực, vì để đánh bại Tả Tiểu Đa!
Chính là vì đánh bại cái tên Tả Tiểu Đa đáng chết này!
Nếu không đánh chết hắn, thì phải đánh nát cái miệng thối của hắn!
Đợi mọi người đi hết rồi, Lý Thành Long vẫn còn sững sờ một chỗ, nhưng hẳn không khóc, vành mắt cũng không ửng đỏ.
Giống như hắn đang đứng đó suy nghĩ.
“Phù Phù, đi thôi.”
Tả Tiểu Đa thở dài: “Ta biết ngươi khó chịu, ta biết ngươi lưu luyến Hạng Băng, nhưng mà... người chết không thể sống lại được. Đi đi đi, chúng ta quay về tìm một nơi uống rượu.”
Lý Thành Long sững sờ, sau đó khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười, hắn trầm giọng mắng: “Tả lão đại, lão tử suýt chút bị ngươi lừa rồi! Ngươi đúng là tên
khốn kiếp! Vậy mà dám lừa tai”
Tả Tiểu Đa sửng sờ, sau đó nói: “Tên khốn nhà ngươi thông minh đấy, mau câm cái miệng của ngươi lại, quay về rồi nói không hiểu sao?”
Lý Thành Long cảm thấy yên tâm rồi, vậy mà hắn lại nhăn mặt, sau đó dụi mắt, nhưng nước mắt lại chảy ra.
“Làm tốt lắm, tiếp tục!” Tả Tiểu Đa thì thầm.
Lý Thành Long lại đột nhiên lộ ra vẻ thê lương, nhoẽn miệng bắt đầu gào. khóc: “Tiểu Băng Đản...”
Tả Tiểu Đa cười lớn nham hiểm, quả nhiên ai cũng có thể là ảnh đế, tên này còn là một người tài năng, trước đây quả thật đã xem thường hắn!
Hắn túm tóc ai đó, rồi vội vàng rời đi.
Văn Hành Thiên bước vào mật thất.
Trong mật thất có rất nhiều người, chỉ có hai người đang ở trạng thái tự do, một người là Diệp Trường Thanh, một người là Hạng Cuồng Nhân, cả hai đều mang vẻ mặt u ám, nặng nề như thể sắp rớt xuống.
Năm người còn lại, ba người sống bị trói vào cột, hai người chết bị ném sang một bên.
“Thế nào?” Văn Hành Thiên vừa đi vào đã hỏi: “Đã khai chưa?” “Khai rồi.”
Diệp Trường Thanh thản nhiên nói: “Với thủ đoạn của bọn ta, còn có thể kiên trì không chịu khai, tin chắc trên thế giới này chẳng được mấy người.”
“Đó là do ai làm?” “Bọn họ khai là, là tin tức do một vị đường chủ Vấn Đạo Minh truyền xuống.” “Vấn Đạo Minh? Vậy mà lại là bọn họ?”
Ánh mắt Văn Hành Thiên lóe lên vẻ nghiêm nghị nói: “Nhưng có mục tiêu rồi thì dễ làm thôi, hiệu trưởng, ngươi định làm gì tiếp theo?”
Diệp Trường Thanh hít vào một hơi, nói: “Thế lực của Vấn Đạo Minh không lớn cũng không nhỏ, là bang phái do hàng ngàn võ giả hợp thành, minh chủ là một tu giả cảnh giới Hóa Vân sơ kỳ, nhưng quan trọng bây giờ chính là thời gian hành động.”
“Chỉ là Hóa Vân sơ kỳ nhỏ bé...” Văn Hành Thiên hừ lạnh một tiếng, “Một mình ta là có thể dẹp yên.”
“Nhưng chuyện này... có cần đợi thêm một ngày nữa không, đợi bên kia thu tiền, tra được tài khoản đối phương rồi mới bắt, hay là bây giờ động thủ?” Văn Hành Thiên nói.
Diệp Trường Thanh đau đầu, nói: “Bây giờ ta cũng đang rất vướng mắc vấn đề này, nếu trực tiếp ra tay, thì sợ sẽ đánh rắn động cỏ!”
“Thế thì đợi vậy!"
Văn Hành Thiên đưa ra một quyết định dứt khoát, nói: “Khó khăn lắm mới có manh mối... đừng để sau khi nhắm vào Vấn Đạo Minh thì manh mối lại bị cắt đứt. Vấn Đạo Minh chẳng qua chỉ là một bang phái do Hóa Vân tu giả làm minh chủ, có tư cách gì dấy lên phong ba, chắc chắn không có liên quan trực tiếp đến người chúng ta muốn tìm.”
Diệp Trường Thanh tiến lên hai bước, nói: “Đúng vậy, cho nên trong hành động lần này, phải tóm gọn cả bọn có liên quan đến Vấn Đạo Minh! Không thể bỏ sót một người, cũng không được giết bậy một người nào! Bắt buộc phải bắt sống! Không xử oan cũng không được dung túng!”
“Thẩm vấn từng người một.”
“Nhất thiết phải cạy được sơ hở ở bên đó!”
“Ùm”
Hạng Cuồng Nhân nói: “Mục tiêu đã được xác định, em dâu Thạch gia, còn có em dâuLưu gia, và cả nhà lão Thành, ta cũng xin để họ được tham gia vào hành
động lần này! Cho dù không thể báo thù, nhưng có thể đủ thấy được chút ánh sáng cũng tốt!”
Văn Hành Thiên và Diệp Trường Thanh đồng thời im lặng.
Thật lâu sau, Diệp Trường Thanh thở dài: “Được rồi. Nhưng mà, không thể để những người khác biết được. Sau đó, bọn họ có thể không ra tay cũng được, tạm thời vẫn là nên ẩn mình trong bóng tối, nếu không...”
“Nhân lực hành động?”
“Tất cả lãnh đạo cấp cao của trường, tất cả các giáo viên trong trường này!”
Văn Hành Thiên cau mày.
“Cưồng Nhân, Hành Thiên, hai người chịu trách nhiệm hành động bắt giữ, ta ở trên không bày trân, xác nhận trong lực lượng điều đi có hành động bất thường gì không.”
Sắc mặt Diệp Trường Thanh ngưng trọng.
Mà Diệp Trường Khanh cùng ba người cũng tức giận không nói nên lời: Vì Vấn Đạo Minh này mấy mươi năm trước đây, vẫn luôn giữ mối quan hệ khá tốt với Cao Võ Tiềm Long.
Hình như mỗi năm đều sẽ quyên góp tiền, hơn nữa còn quyên góp rất bạo.
Trước đây ba người hoàn toàn không thể ngờ được là, chuyện này lại có liên quan đến Vấn Đạo Minh!
Chẳng trách sắc mặt Diệp Trường Thanh u ám như vậy.