Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 791: Một người tung, một người hứng (2)




Không một tiếng động.

Mọi người nhìn hắn giống như nhìn một tên ngốc, cứ như vậy sẽ thu được 350 nghìn? Ngươi là đang xem bọn ta như lũ ngu hả?

“Năm nghìn cũng được...” Tả Tiểu Đa cười gượng.

Không ai lên tiếng, nếu như nói lúc nãy vẫn có người tin một chút điểm đấy thì bây giờ khi nghe thấy người trong cuộc chủ động giảm giá, chắc chỉ còn quỷ mới tin nổi thôi!

“Hai nghìn...”

Vang lên một tiếng phù trầm đục, Tả Tiểu Đa bị Văn Hành Thiên đá trở về chỗ.

Sắc mặt của Văn Hành Thiên giống như màu sắt, nghiêm nghị nói: “Xuất phát!”

Đi trước dẫn đầu.

Chỉ nghe thấy Tả Tiểu Đa vẫn đang lải nhải ở phía sau: “Thật sự là rất chuẩn

đấy...

Lý Thành Long ở phía sau bịt miệng Tả Tiểu Đa lại: “Lão đại, thực hành rồi sẽ biết được kết quả, có kết quả đương nhiên sẽ có thanh toán thôi, sao ngươi còn phải tự mình làm mất giá mình vậy, ngươi thật sự không biết làm ăn mà!”

Sự náo động trong lòng đám học viên càng nhiều hơn, Lý Thành Long quả nhiên là người phụ họa của Tả Tiểu Đa mà, hai người này đúng là cùng một giuộc!

Văn Hành Thiên càng bước nhanh hơn.

Tả Tiểu Đa cD Lý Thành Long cũng nhanh chóng đuổi theo, một đoàn người phá vỡ lớp sương mù buổi sớm giống như mũi tên.

Xa xa ở hướng khác cũng có một hàng dài đang sôi nổi vượt lên không trung, giống như vượt mây phá sương bay nhanh ra ngoại thành.

24 lớp tân sinh của Cao Võ Tiềm Long cũng nhau xuất phát, đi đến nơi rèn luyện!

Hạng Xung, Hạng Băng và Lý Thành Long vừa đuổi theo sánh bước đi cùng nhau, nhìn thấy Lý Thành Long trân trọng nắm chặt bì thư, nhịn không được hỏi: “Phù Phù, lớp trưởng giở trò mánh khóe để lừa gạt mà sao ngươi còn đi theo nịnh bợ vậy, đều đã bị mọi người để ý đến rồi mà còn giả vời

Lý Thành Long hừ một tiếng, nói: “Không tin thì các ngươi có thể không làm theo, dù sao thì cũng là các ngươi bị thiệt hại, lão đại là có lòng tốt muốn kéo các ngươi cùng nhau tiến triển, nếu như ta có bản lĩnh kia của hắn thì nhất định sẽ giấu đi.”

Lại gọi ta là Phù Phù...

Lúc này Lý Thành Long rất nhớ đám Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, Lý Trường Minh và Dư Mạc Ngôn.

Mặc dù quan hệ với Hạng Băng VÀ Hạng Xung lúc này càng lúc càng thân thiết, nhưng khi bị gọi là Phù Phù vẫn có cảm giác không quen lắm.

Chỉ cần nhớ đến cảnh tượng đám Tả Tiểu Đa, Long Vũ Sinh gọi mình là Phù Phù, bản thân sẽ lập tức vui vẻ thích thú... Có lẽ đây chính là khác biệt nhỉ?

Nhìn thấy Hạng Xung vẫn còn nửa tin nửa ngờ, Lý Thành Long hừ một tiếng, nói: “Các ngươi chính là thứ có con mắt nông cạn, có được lợi ích còn ra vẻ thông minh, lúc trước ở thành Phượng Hoàng, số tiền phải trả khi Tả lớp trưởng xem cho. một quẻ giá trung bình sẽ bắt đầu từ 200 nghìn, đấy chỉ là những việc không quan trọng. Có vài ông trùm đi xem bói, vung tay một cái ít nhất cũng phải trả một triệu chỉ để thỉnh hắn vài chữ.”

“Thật hả?” Hạng Băng kinh ngạc hỏi.

“Bây giờ ta không có tâm trạng phân tích rõ ràng với các ngươi, thực hành rồi mới thực sự hiểu hết được, tất cả đều để sự thật chứng minh đi!”

Lý Thành Long thất vọng: “Các ngươi còn nói ta nịnh bợ, chúng ta đã là bạn học một khoảng thời gian rồi, anh em các ngươi đã từng thấy ta nói dóc một câu,

nói quá sự thật một câu nào chưa?”

Hai anh em có chút chết lặng, một lúc lâu cũng không biết nên phản ứng thế nào.

“Có nên nói không ta... Chính là mấy ngày trước kia, Diệp hiệu trưởng của chúng ta ấy, cũng có đến tìm Tả Tiểu Đa để xem bói đấy... Hừ.”

Lý Thành Long lấm la lấm lét nhìn quanh một vòng, nói nhỏ.

“Còn nữa, cướp bàn lần đấy sau khi cướp xong, thì sao bà Thạch lại gọi Tả Tiểu Đa đi chứ? Đấy là vì muốn nhờ hắn xem bói cho đó!”

Lý Thành Long chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Các ngươi ấy, rõ ràng là đang có lợi ích rất lớn nhưng vẫn nghĩ người khác làm gì đó các ngươi... Thật là... Đang ở trong phúc mà không biết hưởng...”

Nói đến đây, Mạnh Trường Quân và Hách Hán cùng những người khác đang ở bên cạnh đột ngột rời khỏi hàng ngũ giống như mũi tên, bay vọt trở về phía đường đi.

Chỉ để lại một câu: “Con mẹ nó sao lúc nãy ta ném bỏ ngươi không chịu nói!”

Lời còn chưa dứt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Hóa ra đám người này căn bản không hề tin lời nói của Tả Tiểu Đa nên lúc nấy đã ném bì thư đi rồi.

Lý Thành Long nghiêng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo.

Ta dựa vào gì mà phải nói với ngươi?

Ta chính là thích nhìn các ngươi mệt như chó bay trở về lấy đấy. Vội vã trở về cùng nhau, ngoài ra chỉ còn lại bốn, năm người.

Hạng Băng và Hạng Xung lập tức nắm chặt bì thư trong tay, vẫn cảm thấy không an toàn nên đã vội vã cất vào nhẫn không gian.

Sau đó lập tức tiến đến trở thành nơi để Lý Thành Long phổ cập kiến thức. Talkshow phổ cập kiến thức về công tích vĩ đại của Tả Tiểu Đa.

“.. Năm đó khi Tả lão đại ở thành Phượng Hoàng là một sự tồn tại được gọi là Tả đại sư... bla bla...” Lý Thành Long nói không ngừng nghỉ.

“Ví dụ như người đó..." “Hay như người đó...”

Lý Thành Long thật sự biết rất nhiều, nói ra từng chuyện từng chuyện, tất cả đều là những câu chuyện truyền kỳ.

Hạng Băng, Hạng Xung và những người khác đều hết sức đồng tình.

Từng câu từng chữ đều lọt vào tai Văn Hành Thiên - người đứng đầu, trong lúc nhất thời, hắn chỉ cảm thấy buồn nôn.

Tả Tiểu Đa này... Đi học lại còn dẫn theo một kẻ nịnh hót, nịnh hót lấy được, không có giới hạn...

Lý Thành Long ở bên kia nịnh hót liên tục, đa thế còn làm ra vẻ bí ẩn, thần kỳ, mà ngay từ đầu Tả Tiểu Đa sợ mọi người không tin, nên vẻ mặt trở nên thờ ơ, chắp hai tay sau lưng, đứng bên cạnh Văn Hành Thiên, mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt, phong phạm của cao nhân...