Từ nay về sau một ngày đánh ngươi 18 lần.
Bởi vì phải giúp đỡ Tả Tiểu Đa áp chế cho nên nguyên khí do Văn Hành Thiên truyền vào dĩ nhiên là cuồn cuộn không ngừng, nhưng tốc độ dòng chảy rất chậm, mãi đến khi nguyên khí của chính mình hoàn toàn lấp đầy kinh mạch của Tả Tiểu Đa, không có bất cứ khe hở nào...
Ý định của Thầy Văn là áp chế đan điền của hắn đến mức một phần ba một lần!
Như vậy nguyên khí chầm chậm tiến tới, vòng quanh thân thể một vòng, tiếp cận dần dần bên ngoài đan điền, Văn Hành Thiên dừng một chút, dùng hết khả năng để nguyên khí của mình tiến vào nhiều hơn một chút, bảo đảm không có sơ hở nào...
Rồi truyền Chân Nguyên Khí dầy đặc hùng hậu vào đan điền, sau đó trấn áp Thiết Tháp do chân khí hóa thành xuống.
Phải biết chân khí của hắn đang tự tách mình ra khỏi sự tràn đầy bên trong kinh mạch của người khác, mà sức chịu đựng của kinh mạch trong cơ thể đối phương chỉ là Tiên Thiên, với cấp số tu vi thật sự của Văn Hành Thiên, bất cứ một sai lầm cũng có thể khiến cơ thể của Tả Tiểu Đa nổ tung, mất mạng, hóa thành bột mịn!
Trên thực tế, một nguyên nhân chính khác mà các tu giả tu vi cao chín mươi chín phần trăm không dám giúp đỡ tu giả ở tu vi thấp kiềm nén chân nguyên, là một khi có bất kỳ thao tác điều khiển có chút sai lầm nào, thì chính là trực tiếp giết chết người đó!
Văn Hành Thiên xác nhận chân khí của bản thân dồi dào, tràn đầy kinh lạc toàn thân Tả Tiểu Đa, không lộ chút sơ hở nào, sau đó...
Bỗng nhiên nhảy vào trong đan điền, muốn một lần là xong! Nhưng—
Ừ...
Tình trạng đan điền bất thường, sao lại trống rỗng thế này?!
Bên phía Tả Tiểu Đa hoàn toàn không có động tĩnh gì, rõ ràng là đã giao cả người cho thầy Văn, mặc cho hắn xử lý.
Thích làm gì thì làm, cơ thể hơn năm mươi cân hơi này của ta giao cả cho ngươi.
Văn Hành Thiên không dám sơ suất, tiếp tục khống chế nguyên khí đi xuống liên tiếp, trong quá trình hạ xuống đã sớm biến thành một mặt phẳng to lớn. Nhưng đan điền đã quá một nữa của nó, vẫn không có loại cảm giác trở ngại như đã dự liệu trước.
“Mức độ hoàn thành của cái tên này đã vượt qua một nửa rồi hả? Thành tích này đã tương đương với tu giả bình thường đặt chân lên con đường chông gai, ngược lại cũng không uổng công hắn kêu gào ầm ï, khá lắm khá lắm.”
Tâm trạng Văn Hành Thiên có hơi vui mừng.
Nhưng mà vui mừng là một chuyện, vẫn phải tiếp tục...
Một lát sau, Chân Nguyên Khí thuộc về Văn Hành Thiên đã lan ra quá hai phần ba khu vực đan điền...
Với nhận thức của tu giả, ít nhất là nhận thức của Văn Hành Thiên, vậy là đã đến mức tận cùng, sao vẫn không có cảm giác trống rỗng?
Chân Nguyên Khí của chính Tả Tiểu Đa đâu?!
Văn Hành Thiên ngạc nhiên, lẽ nào cái tên này đã kiềm nén Chân Nguyên Khí của mình vượt qua cấp số một phần ba?
Vậy tại sao còn nói là không thành công? Nhìn nét mặt hắn lúc nói chuyện căn bản không giống như nói dối...
Văn Hành Thiên cố ý tìm tòi thực hư sự việc nên nhanh chóng tiếp tục ép. chân nguyên xuống...
Cấp số kiềm nén bây giờ đã vượt ra khỏi giới hạn áp chế của một võ giả thiên tài, sao vẫn chưa đến? Vẫn chưa có cảm giác?
Nếu lúc này Văn Hành Thiên mở mắt ra, tất nhiên sẽ nhìn thấy có hai chữ bên trong hai mắt, mắt trái là chữ Ngơ viết hoa, mắt phải là chữ Ngác viết hoa.
Xảy ra chuyện gì? Vượt qua giới hạn cao nhất vẫn chưa có cảm giác?
Đan điền rộng lớn như vậy... sao có thể đến một phần tư... Không, cuối cùng chỉ còn một phần năm, vẫn không có loại cảm giác cản trở, chống lại kia?
Tiếp tục...
Lại tiếp tục...
Cuối cùng cũng cảm thấy! Cuối cùng cũng chạm tới... Hở?
Hở?
Hở?I!
Cuối cùng đã đến đáy!
Đã chạm vào tầng thấp nhất của Tả Tiểu Đa...
Nhưng cả người Văn Hành Thiên đã choáng váng, nhanh chóng đờ ral Đây là... trực tiếp ép đến 5%? Hay là bao nhiêu?
Rõ ràng... chỉ còn sót lại một lớp mỏng manh dưới cùng? Làm sao có thể ép đến chỗ này?
Hơn nữa cái tên này rõ ràng vẫn chưa nổ tung?
Lại còn đang than phiền áp chế thất bại...
Nhất thời trong lòng Văn Hành Thiên lại cảm thấy bản thân mình không có cảm xúc...
Đúng, chính là không biết có cảm xúc gì, mờ mịt hoàn toàn. Hơn nữa... Mẹ nó, ngươi đây còn là sương mù dày sao?
Nhưng xem ra, vẫn chưa đến mức hóa thành mây, vẫn cứ là sương mù, nhưng sao lại có thể áp chế đến mức độ này?
Văn Hành Thiên vẫn duy trì nguyên khí bên trong đan điền của Tả Tiểu Đa, lên tiếng hỏi: “Ngươi nói vói ta ép đến đây, không thể ép được nữa, là có ý này?”
Vừa nói vừa dùng nguyên khí của mình áp chế, đúng vậy, đúng là không thể ép thêm nữa, ngay cả hắn cũng không lay chuyển được!
Bởi vì Tả Tiểu Đa không có cảm giác gì, hoàn toàn không đau, đương nhiên là không có bất cứ chấn động giảm bớt nào.
“Đúng vậy, chỉ là ép tới đây, kiềm nén nữa cũng không xuống... ha ha... Thầy Văn, hay là ngươi dùng thêm một chút sức lực nữa đi, ngứa như vậy khiến ta muốn đánh rắm...” Tả Tiểu Đa không kiềm chế được muốn bật cười.
'Văn Hành Thiên vẫn thu hồi nguyên khí lại với vẻ mặt mịt mờ, nhìn Tả Tiểu Đa, quai hàm đang run nhẹ.
Muốn đánh rắm?! Đánh rắm con mẹ ngươi! Văn Hành Thiên khoanh chân ngồi xếp bằng, vận công.
Cố sức dùng mí mắt nhắm lại để khống chế hai mắt đang mở to hết mức của bản thân ở trong hốc mắt.
Cố gắng khiến cho sóng to gió lớn trong lòng mình trở nên yên tĩnh hơn, dò xét kinh mạch của một học sinh,
Rõ ràng suýt chút nữa khiến trạng thái tâm lí của ông đây mất cân bằng, tẩu hỏa nhập ma luôn...
Mẹ kiếp bây giờ không thể áp chế? Không có cách nào áp chế?
Ừ, đúng là không thể áp chế? Không có cách nào áp chế?
“Chuyện ngươi ủ rủ.... là chuyện này?”
Văn Hành Thiên mở to hai mắt, nhìn Tả Tiểu Đa: “Đúng là... ép tới đây thì ép không nổi nữa?”
“Đúng vậy.” Tả Tiểu Đa cúi đầu ủ rũ.
“Ngươi nói cho ta biết rốt cuộc là áp chế như thế nào đi?” Văn Hành Thiên vẫn cảm thấy kì diệu, móe, ngươi đã ép thành cái bánh hơn nữa còn là loại đặc ruột để mấy ngày cứng ngắc, còn muốn ép xuống như thế nào nữa?
Ép một lần lần chẳng khác nào người khác ép tám lần?
Trong lời nói của Văn Hành Thiên lại mơ hồ có giọng điệu xin chỉ bảo lấp lửng như vậy!
Thật ra chuyện này, căn bản là không thể nào tưởng tượng được.