Tả Tiểu Đa gật đầu: “Vừa mở miệng ta đã hối hận rồi, không nên kêu ngươi ngửi; Ngươi xem ngươi bây giờ, sao lại bị Lý Thành Long đánh đến mức huỷ hoại nhan sắc nhanh vậy chứ, ồ, vì sao ta phải nói lại chứ... Mặc kệ đi, nói chung là quá buồn nôn, ngươi cũng đừng đến đây ngửi ta, ta sợ buổi tối gặp ác mộng!”
Hạng Băng tức bể phổi, gầm lên giận dữ rồi xông lên.
Mười ngón tay cào về phía mặt của Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa chạy trối chết, Hạng Băng theo sát ở phía sau, tỏ vẻ không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
Lại dám mắng ta là xấu xí... xem bà đây cào chết ngươi!
Đuổi theo, đuổi theo, bỗng nhiên nhìn thấy vẻ mặt Lý Thành Long đang ở một bên xem trò vui một cách hưng phấn, còn đang la to bên cạnh: “Cố lên, cố lên!”
Bỗng nhiên nỗi buồn trong lòng chuyển hướng tấn công về phía Lý Thành Long, mười đầu ngón tay hung hãn quay đầu cào xuống!
Nhất thời, trọn mười vết máu du ngoạn trên mặt Phù Phù, Giáo chủ đại nhân lập tức mặt mày vàng vọt trong vinh quang.
Tai họa sát nách, Lý Thành Long không thể phản ứng lại ngay lập tức, sau khi hiểu rõ tình hình bỗng đùng đùng nổi giận, vẻ mặt hung dữ trực tiếp bổ nhào đè Hạng Băng trên mặt đất, bày ra chiêu thức Võ Tòng đả hổ, bất chấp tất cả, đánh một trận no đòn không quan tâm đến mặt mũi!
'Trên sân bỗng tràn đầy khí thế ngất trời ngay tức khắc.
Sau đó, Lý Thành Long và Hạng Băng cùng nhau đi vào khoang điều dưỡng...
Hả, đương nhiên không phải là cùng một khoang rồi!
Buổi tối hôm đó, sau khi Văn Hành Thiên huấn luyện Tả Tiểu Đa xong, hỏi một câu: “Ngươi bắt đầu áp chế cảnh giới rồi hả?”
Sáng sớm lúc nhìn thấy Tả Tiểu Đa, nhìn thấy sắc mặt của Tả Tiểu Đa, loại dáng vẻ bị tàn phá rất tàn nhẫn, Văn Hành Thiên đã biết phán đoán của bản thân có sự sai lệch.
Cái tên này lại muốn bắt đầu thử nghiệm kiềm nén chân nguyên sớm hơn mình dự tính.
“Đúng vậy.”
Tả Tiểu Đa uể oải: “Thật không ngờ, kiềm nén chân nguyên sẽ đau đến như vậy...”
“Đau? Đau là điều chắc chắn. Sau này còn có thể càng ngày càng đau! Không giẫãm lên con đường chông gai, nói gì đến làm người hơn người khác?”
Văn Hành Thiên lạnh nhạt nói: “Kiềm nén như thế nào rồi?” “Cũng tạm được ạ.”
Tả Tiểu Đa mặt mày ủ rũ: “Chăc chắn còn chưa đến giới hạn cao nhất, nhưng dựa vào một mình ta thì thật sự kẽm nén không nỗi.”
Đây là ý nghĩ thật lòng thật dạ của Tả Tiểu Đa. Phía dưới còn có không gian nhưng quả thật là ép không được! Khổ não.
Văn Hành Thiên cười nhạt, giới hạn cao nhất? Đương nhiên là chưa đến giới hạn cao nhất.
Một người giẫm lên con đường chông gai, lần đầu tiên thử kiềm nén, sao có thể tự mình kiềm nén đến mức một nửa thậm chí là một phần ba?
“Thử một lần hai lần chẳng qua là chuyện bình thường, ép không nổi thì cứ tiếp tục ép! Thứ này cũng đòi hỏi hết sức công phu!”
Văn Hành Thiên nghiêm túc dặn dò: “Đừng sợ kéo dài thời gian, tuyệt đối không nên thả lỏng. Nhất định phải ép đến giới hạn cao nhất của bản thân mình, sau đó sẽ gộp lại rồi kiềm nén!”
“Tuyệt đối không nên sợ đau! Ngươi phải hiểu rõ số lần càng nhiều, sau này ngươi sẽ càng lớn mạnh! Cơ hội đặt nền móng Võ Gia thật ra chính là lúc đang nhỏ yếu xây dựng nền tảng vững chắc, khoẻ mạnh! Nếu sau này lúc lớn mạnh mới phát hiện nền móng của bản thân có thiếu sót đáng tiếc, vật thì cả đời cũng không có cách nào bù đắp!”
Văn Hành Thiên dạy bảo thành thật chất phác: “Chuyện này liên quan đến cả đời, liên quan đến thành tựu cuối cùng trên con đường tu hành của ngươi nên dù sao cũng không thể qua loa, sơ sài, hơn nữa không được đau, đau hay không đau cứ coi như mình là đồ ngốc nháy mắt mấy cái cũng sẽ không trôi qua sao?!”
Tả Tiểu Đa không nhịn được cúi đầu ủ rũ.
Nếu Thầy Văn đã nói như vậy, vậy tự mình giới hạn đột phá, kiềm nén chân nguyên của mình tối hôm qua chỉ sợ là sẽ thất bại, ít nhất cũng không thành công...
Nhưng hết cách rồi, lần ép đầu tiên đã hoàn thành, chắc chắn là không có cách nào ép lại từ đầu?
Muốn ép nữa cũng phải là ép lần thứ hai!
“Ta biết rồi, thầy Văn.” Sắc mặt Tả Tiểu Đa rất là không tốt.
“Cố lên.” Văn Hành Thiên võ võ vai Tả Tiểu Đa, đi thẳng ra ngoài Diệt Không Tháp, còn phải đi thao luyện Lý Thành Long, làm sao có thời gian lằng nhằng với Tả Tiểu Đa.
Người bình thường đều là vì sự đau đớn không cách nào nhịn được này mà kiềm nén một lần ít nhất cũng phải diễn ra bốn, năm ngày; Cái tên này rõ ràng là có chút sợ đau nhưng bản thân mình thật sự không có bất cứ cách nào khác, chỉ có thể cổ vũ hắn không được sợ hãi.
Những việc khác đều không giúp được.
Chờ sau khi hắn kiềm nén xong, mình kiểm tra lại lần nữa, nhìn xem kiềm nén đến mức nào, thật sự là không muốn thất vọng quá sớm...
Nếu như thật sự không được, đợi đến lúc lần thứ hai thì mình sẽ ra tay giúp hẳn áp chế cho tốt.
Còn kiềm nén thành công trong một buổi tối, Văn Hành Thiên tỏ vẻ ha ha.
Kẻ liều mạng này không sợ chết như thế nào mới có thể kiềm nén thành công trong một buổi tối?
Văn Hành Thiên đi rồi.
Tả Tiểu Đa lại bắt đầu tu luyện từng bước, quyền cước, thân pháp, bộ pháp, độn pháp, ám khí, kiếm, chùy... Hai lần như thế, sau đó đi ra ngoài với bắp thịt mỏi mệt, kiệt sức, nằm trên giường đã lấp đầy Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm.
Hai tay từng cái cầm Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm, bắt đầu hấp thu. Vòng xoáy lại xuất hiện lần nữa.
Ào ào ào ào...
Sau đúng nửa giờ.
Tả Tiểu Đa cuối cùng cũng buông tay, ném một đám tro xuống đất.
Thượng phẩm chính là thượng phẩm.
Tinh Hồn Ngọc trung phẩm bình thường, trong một phút có thể hấp thu vài viên, không ngờ đổi sang Thượng Phẩm, hấp thu nửa giờ mới chỉ mới chỉ hai khối.
Thật sự rất tuyệt vời! Xốc ga giường lên nhìn, chỉ thấy mấy viên Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm trên cùng đã bắt đầu đổi màu, chắc chắn là có hao tổn với một mức nhất định nhưng hao tổn vẫn không được xem là nhiều lắm.
“Ừ, lần hấp thu này về cơ bản có thể coi là tiêu hao ba viên Tỉnh Hồn Ngọc thượng phẩm.”
Xác định tốc độ tu luyện của mình, Tả Tiểu Đa tiếp tục nằm xuống, liên tục hấp thu tinh nguyên khí như đại hạn chờ mưa.
Cảm thấy đan điền của mình giống như là khinh khí cầu, đang liên tục dẫn khí vào, không ngừng căng đầy...
Kinh mạch toàn thân hoạt động trong chín vòng, một phần hóa thành sức mạnh của bản thân tiến vào đan điền, một phần hóa thành khí thải, đẩy ra từng hàng dài từ trong lỗ mũi...
Trái lại có một cảm giác vi diệu giống như mình đang nuốt mây nhả khói.
Mà mức độ tràn đầy của đan điền dần dần nhảy lên bốn phần năm.