Tả Tiểu Đa cảm thấy sảng khoái đầm đìa gấp mấy lần, chỉ cảm thấy từ trước đến nay chưa bao giờ đã ghiền như thế, cầm hai cái chùy lớn thi triển dễ dàng theo ý muốn, oai phong lẫm liệt, chùy pháp cũng vì vậy mà tiến bộ không chỉ một bước.
Đúng như lời Văn Hành Thiên nói, chiến đấu thực tế mới là cách thức tiến bộ tốt nhất!
Năm phút thứ hai sau đó Tả Tiểu Đa cảm giác chính mình có chút mệt mỏi, tới năm phút thứ ba dần dần bắt đầu trở nên lực bất tòng tâm.
Loại vũ khí như chùy lớn này ưu điểm là uy lực lớn, dù cho hai người cảnh giới hoàn toàn tương đồng cũng có thể nghiền ép kẻ địch hoàn toàn.
Nhưng mà thật sự là quá nặng!
Đây cũng là nguyên nhân mà tất cả võ giả rất ít khi sử dụng loại vũ khí nặng này.
Ví dụ như nói nếu sử dụng kiếm có thể chiến đấu ba ngày ba đêm, nhưng nếu dùng chùy thì có thể một giờ cũng không kiên trì được. Mà có chút thời điểm là cần phải đánh lâu dài.
Dùng chùy... thì không đánh lâu dài được!
Tới năm phút thứ tư thì Tả Tiểu Đa đã đổ mồ hôi điên cuồng, cả người ướt sũng, cố gắng duy trì như vậy, không khỏi mệt như chó chết!
Nhưng vấn đề ở chỗ...
Văn Hành Thiên căn bản không để cho hắn có thời gian nghỉ ngơi. “Lấy tiềm lực của ngươi ra! Không được thì ăn đan dược thay thế!” “Dùng lực mạnh lên! Sức mạnh của ngươi đâu!”
“Lại tiếp tục!”
“Lại tiếp tục!”
“Tiếp, mười lần cuối cùng!”
Sau mười lần: “Năm lần cuối cùng!”
Sau năm lần: “Ba lần cuối cùng!”
Sau ba lần: “Thật sự là hai lần cuối cùng!”
Sau hai lần: “Một lần cuối cùng!”
Sau một lần cuối cùng chính là li šp không ngừng: “Một lần cuối cùng! Một lần cuối cùng! Lại đến một lần cuối cùng! Đây thật sự là một lần cuối cùng! Này tuyệt đối là một lần cuối cùng!”
Tới cuối cùng Tả Tiểu Đa cảm giác chính mình cũng muốn hôn mê rồi.
Hắn chỉ đơn thuần nhấc lên hai cái chùy mà thiếu chút nữa đã làm hai cánh tay mình trật khớp.
Luyện tập với Văn Hành Thiên tuy rằng chỉ là huấn luyện chùy, nhưng là luyện như thế ba tiếng đồng hồ liên tiếp không gián đoạn, Tả Tiểu Đa trực tiếp quỳ luôn!
Tả Tiểu Đa cảm giác... luyện tập với Tả Tiểu Niệm nửa tháng cũng không đạt tới mức độ huấn luyện trong ba giờ liên tục này!
Càng thêm không thể tưởng tượng là dưới sự chăm sóc của Văn Hành Thiên, hai cánh tay của Tả Tiểu Đa lại có thể không bị sưng chút nào!
Dưới lầu.
Văn Hành Thiên rời khỏi biệt thự lúc mười giờ rưỡi, để lại Lý Thành Long nằm ở trên sô pha đã muốn biến thành một bãi bùn nhão.
Hơn một tiếng này Lý Thành Long cũng giống như Tả Tiểu Đa, thiếu chút nữa bị tập luyện đến chết!
Cả người mệt đến nỗi mí mắt cũng không muốn động đậy, trực tiếp ngủ mất. Thế nhưng Văn Hành Thiên đang đi trên đường trở về tinh thần lại phấn chấn. “Rất tốt! Vô cùng tốt! Đúng là kinh hỉ của cả cuộc đời tai”
“Chùy nặng như vậy... sợ là chỉ có chùy Hồng Thủy Đại Vu thần lực có một không hai trên đời không gì sánh được trong truyền thuyết mới có thể so sánh... Tả Tiểu Đa, chùy cũng xấp xỉ, nhưng tu vi lại kém xa. Còn phải tập luyện nghiêm khắc hơn nữa!”
“Xem ra sau này buổi tối ta còn phải đến nhiều thêm vài lần, đến đây làm cho ta vui vẻ, đến đây làm cho ta sung sướng, làm cho cả người ta nhanh nhẹn, vui đến quên lối về.”
Văn Hành Thiên yên lặng hạ quyết tâm.
“Ừ, học sinh khác buổi tối cũng phải sắp xếp bài tập mới được. Dù sao với thần niệm của ta, trong ký túc xá ta vừa nhắm mắt thì mấy tên nhóc đó đều ở dưới sự quan sát của ta...”
“Hạng Băng và Hạng Xung, hai người này ta mặc kệ, trực tiếp nói một tiếng với Hiệu phó, để hắn tự mình nhắc nhở dạy dỗ, bọn họ là người nhà họ Hạng, vẫn nên để bọn họ tự mình dạy dỗ cho thỏa đáng.”
Toàn bộ học sinh trong lớp chỉ sợ đều không có nghĩ đến, trường Cao Võ có rất ít bài tập sau giờ học nhưng bởi vì một trận huấn luyện ngoài ý muốn của Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long mà bị Văn Hành Thiên đột nhiên nghĩ muốn đưa ra thời khóa biểu học trong ngày!
Lúc Tả Tiểu Đa tỉnh dậy, thời gian đã là rạng sáng bốn giờ rưỡi ngày hôm sau. Lúc này Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy cả người vô cùng đau nhức, chống đỡ thân mình vận công chín mươi chín vòng mới cảm thấy tốt một chút, trực tiếp ôm thùng nước lên rầm rầm trút xuống cả thùng.
Chốc lát sau cả người mồ hôi như mưa rơi, lúc này mới cảm giác cả người sống lại.
“Quá tàn khốc rồi... buổi tối hôm nay không phải lại muốn đến nữa chứ, nhưng mệt chết ta, thắt lưng này chân này, giống như cũng không còn là của ta..."
Lần đầu tiên Tả Tiểu Đa sinh ra cảm giác sởn tóc gáy đối với việc luyện công, cảm giác không rét mà run.
Chỉ luyện công thì thôi đi, nhưng thần công lời nói độc ác của Văn Hành Thiên lại không có lúc nào là ngừng lại.
Quả thật chính là đả kích hai tầng! Ngày hôm qua thiếu chút nữa đã đả kích Tả Tiểu Đa đến nghi ngờ nhân sinh! Phải biết rằng từ trước đến giờ khoe miệng lưỡi lợi hại là điểm mạnh của Tả
Tiểu Đa, cũng không ngờ lại bị một người khác lấy đạo của người trả cho người, quả nhiên là áp lực càng sâu thêm!
“Cũng không giống với thầy Tần, thầy Tân chưa bao giờ mắng chửi người, nếu có gì không hợp ý thì đi lên đánh một trận, vui vẻ cũng đi lên đánh một trận... Mà thầy Văn lại là người nếu có thể dùng miệng tuyệt đối không dùng tay, toàn bộ quá trình đều là mắng chửi người bằng lời lẽ ác độc, hơi có chút không vừa ý thì mắng một trận, vui vẻ cũng vẫn là mắng một trận...”
Tả Tiểu Đa cảm thấy ai oán không ngờ.
Ta gặp hai người thầy này đều là hai người thầy vô cùng vô cùng tốt.
Nhưng mà tính cách...
Quả nhiên là làm cho ta... khó chịu!
Lấy ra di động Tinh Hồn 99, mở mục thông tin, tìm được số điện thoại mới của Phương Nhất Nặc dùng khi đến Phong Hải.
Lập tức gọi qua.
Tút tút bảy tám lần bên kia mới nhấc máy, âm thanh rất không kiên nhẫn: “A. “nô' ai đó? Có chuyện “giề?”
Mẹ nó cái khẩu âm này!
Tả Tiểu Đa dời ống nghe khỏi lỗ tai, lại nhìn số điện thoại một lần nữa, đúng mà.
Tại sao lại xuất hiện khẩu âm này?
“Là ta. Cậu chủ của nhà ngươi!” Tả Tiểu Đa uy nghiêm nói, bộ dáng từ trên cao nhìn xuống.
Bên kia lập tức không còn âm thanh, qua vài giây mới chần chờ hỏi: “Cậu chủ 'ào”