Chính là tên của cái nhà hàng này, vô cùng khí phách. Chủ yếu là người ta có tư bản để phù hợp với cái tên khí phách này, trong menu của cái nhà hàng này, hoàn toàn không có nguyên liệu nấu ăn nào là bình thường!
Đủ loại thiên tài địa bảo và linh dược, bao gồm nguyên liệu nấu ăn đặc biệt cực kỳ khó tìm ở chỗ sâu trong đại dương, thịt tỉnh thú từ Tiên Thiên Cảnh trở lên, từ trên lý luận mà nói... chỉ cần ngươi đặt trước, nhà hàng này có thể làm được cho ngươi!
Phải biết là thịt tinh thú có hơi cao cấp, chỉ cần một miếng là có thể khiến một Đan Nguyên Cảnh Tông sư no căng, đủ để thể hiện linh khí ấn chứa trong thịt của chúng có số lượng khổng lồ như thế nào.
Nhưng mà muốn ăn cơm ở chỗ này, không chỉ cần đặt trước, còn cần có cảnh giới đầy đủ, càng cần có xuất thân đáng kể, có đủ nhiều Tinh Hồn Ngọc, hoặc là có bảo bối ngang giá mới được!
Có thể nói như vậy: Ở chỗ này, cho dù là một bữa ăn rẻ nhất, chỉ được một chén cơm Bạch Ngọc Hồn, kèm theo một chén canh Tử Tâm Thảo, người bình thường xuất thân ở tầng dưới, dù có cực khổ làm cả đời để tích lũy cũng không đủ trải
Nhưng mà cho dù cơm canh có giá tiền đắt đỏ như vậy, nhưng nơi này lại luôn trong tình trạng hết chỗ!
Mỗi ngày chỉ mở ba sảnh, buổi sáng chín bàn trong sảnh ăn sáng chuyên cung cấp bữa sáng, buổi trưa chín bàn trong sảnh ăn trưa phục vụ bữa trưa, buổi tối trong sảnh ăn tối cũng là chín bàn, đặc biệt cung cấp cho bữa ăn tối, ngoài ra còn có chín cái bàn được thiết kế không dễ di chuyển.
Ừ, tổng cộng chỉ có những thứ này!
Đây cũng là nói, dưới tình huống bình thường của ba bữa sáng trưa tối trong Thương Thiên Nhất Phẩm, bữa nào cũng chỉ chiêu đãi khách của chín bàn, mà là chín cái bàn không dễ di chuyển.
Chỉ có Ngự Thần trở lên mới có tư cách dùng cái bàn ăn cơm này, Tu giả từ Ngự Thần trở lên mới có tư cách đặc biệt!
Nếu như ngươi chỉ là Hóa Vân, dưới tình huống chín cái bàn bình thường đã đầy người... Cho dù ngươi lấy ra một trăm triệu Tinh Hồn Ngọc trung phẩm, cũng không thể để cho ngươi vào dùng cơm!
Cả thành Phong Hải, tổng cộng mới có mấy vị Ngự Thần? Nhưng mà Thương Thiên Nhất Phẩm thà rằng để cho cái bàn ấy vẫn luôn trống!
Có đôi khi có thể trống đến mấy tháng!
Quy tắc của Thương Thiên Nhất Phẩm nghiêm khác như vậy, khí phách như vậy!
Mà hôm nay sở dĩ có thể thành công đi vào, vẫn là Hạng Xung gọi điện thoại lấy thẻ hội viên của cha mình, sau đó lại để cho một vị Tu giả Ngự Thần trong gia tộc cùng đi theo.
Lúc này mới đạt được tư cách ăn cơm ở chỗ ngồi thiết kế cho Ngự Thần!
Nếu như theo thủ tục bình thường... Không có vị trí!
Chỗ ngồi bình thường đã sớm xếp hàng tới mấy tháng sau rồi.
Thương Thiên Nhất Phẩm, đến rồi.
Xung quanh khu vực này hoàn toàn không có bất kỳ kiến trúc nào, cũng chỉ có một căn nhà lẻ loi ở chỗ này.
Phạm vi khu vực xung quanh tầm mấy ngàn mét, nơi nào cũng là bãi cỏ xanh mềm mại.
Hoàn toàn không thấy bất kỳ chiếc xe nào gọi là cao quý xa hoa gì cả... Giống như người có thể tới đây ăn cơm, cũng đến mức đã sớm siêu thoát rồi.
Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long lén liếc mắt nhìn nhau, ở Thương Thiên Nhất Phẩm, chỉ phong thái bên ngoài cũng đã xa hơn câu lạc bộ Huy Hoàng Thiên xa hoa nhất thành Phượng Hoàng, quả nhiên Phong Hải không hổ danh là Cố đô của Bát Triều, không phải là thành Phượng Hoàng nhỏ bé ở nơi biên giới hảo lánh có thể sánh bằng!
“Quá lãng phí
Sau khi nhìn một vị Cường giả Ngự Thần mang theo bốn đứa tiểu bối đi thẳng lên tầng cao nhất, lúc này khuôn mặt của một đám người đợi dùng cơm đều lộ ra vẻ tiếc hận.
Trẻ con được cưng chiều cũng không cần cưng chiều như vậy chứ?
Ngự Thần Tu giả đi đó là chuyện trong lẽ phải, nhưng mấy đứa này chẳng qua chỉ là vài đứa nhóc Tiên Thiên, nhiều lắm là cảnh giới Thai Tức, lên đó làm gì?
Căn bản bọn họ ngay cả thịt Tinh Thú trong cảnh giới Anh Biến cũng không tiêu hóa được ấy.
Mang bọn họ đi tới ăn thịt Tinh Thú cảnh giới Đan Nguyên... Chẳng phải là phí của trời hay sao?
Nhưng mà người ta có tiền tùy thích, nhất là còn có mang theo Ngự Thần, đây cũng là chuyện không có cách nào để nói!
“Chỗ này, ngay cả ta cũng là lần đầu tiên tới đây đó ” Sự bỡ ngỡ tràn đầy trên khuôn mặt của Hạng Xung, nhe răng trợn mắt, nhưng lại lộ ra vẻ sợ hãi.
“Ta đã tới qua ba lần rồi, cũng là theo cha tới.” Hạng Băng giơ tay, cười đắc ý. Hạng Xung: “...” Đột nhiên trong lòng cũng cảm nhận được sự không cân bằng.
Mang con gái tới mà không mang con trai tới, đột nhiên cảm thấy mình không phải là con ruột...
Hừ, thật sự là sinh đôi sao?
Quá không công bằng.
“Chỗ này đắt quá.”
Hiển nhiên Lý Thành Long hoàn toàn không suy nghĩ cẩn thận, vì sao phải đến đây ăn cơm, dù sao dùng ánh mắt bình thường mà nói, ở chỗ này, chỉ là mời ăn một bữa cơm thì cũng đã là một nhân tình rất lớn, tình cảm của nhau, tiêu hao ở chỗ này, thật sự là có đáng giá không?
Hạng Xung bắt đầu gọi món, mà Tả Tiểu Đa thì bắt đầu xem giới thiệu đặt ở trong phòng, vài miếng gỗ lớn rất dày.
Trở mình một cái, lại đưa giới thiệu cho cho Lý Thành Long, tự đi ra ngoài.
Khuôn mặt đều là vẻ biết điều thành thật đôn hậu, đi lôi kéo làm quen với quản lý đại sảnh.
Khách mà Hạng gia đưa đến, biểu hiện của quản lý bên kia cũng vô cùng kiên nhẫn, có vấn đề gì cũng đều giải đáp rất kiên nhẫn.
Chưa được bao lâu, mùi thức ăn thơm ngào ngạt cũng đã được bưng lên, Tả Tiểu Đa cũng hỏi đến cảm thấy mỹ mãn rồi trở về chỗ ngồi ngồi xuống..
Nhưng mà ăn cơm chỉ là thứ yếu thôi, thăm dò tin tức mới là ý chính.
Nhưng nếu không phải đi theo Hạng gia tới, Tả Tiểu Đa muốn bằng năng lực của mình để tới đây ăn cơm, ít nhất còn phải nửa năm trở lên!
Đây đã là phỏng đoán lạc quan nhất rồi. Ăn cơm đến vẻ mặt tràn đầy vẻ mỹ mãn, còn uống chút rượu. Tả Tiểu Đa và Lý Thành
Long cáo từ rời đi.
“Được rồi được rồi, Băng Đản, Tiểu Trùng, từ nay về sau, chúng ta và Hạng gia các ngươi không thiếu nợ nhau nữa rồi.”
Tả Tiểu Đa cười ha ha, phất tay một cái, cùng với Lý Thành Long từ từ biến mất ở trong đám người.
Phía sau.