Nhóm mười người Lưu ca bị thái độ này của Tả Tiểu Đa làm cho khẽ giật mình, lại đều có chút kinh nghi bất định.
Nhất là thầy Lưu râu quai nón kia lại vô hình sinh ra cảm giác, thiếu niên trước mặt này khá là thần bí.
Một thân tràn đầy khí chất thần bí, thật sự là không thể coi thường, lãnh đạm không được.
Lưu ca ngừng lại một chút, quay đầu hỏi: “Thầy Tần, nhà của học sinh ngươi là làm cái gì vậy?”
Lưu ca rất hiếu Tân Phương Dương, biết người bạn này của mình ngày bình thường mặc dù xử sự an ổn, an toàn là số một, lại không rành cầu thần xem bói chỉ đạo, Tả Tiểu Đa là học sinh, lại sở trường về tướng thuật dịch lý, vậy hơn phân nửa là gia truyền.
Tần Phương Dương cũng bị hù cho sửng sốt một chút, bản năng gãi gãi đầu, nói: “Lão Lưu, lúc này hỏi lí do vì sao hắn biết mấy thứ này cũng chẳng có nghĩ lý gì, dù sao ta thấy Tiểu Đa nói rất có lý. Chuyện này liên quan đến sinh tử, tuyệt đối không thể chủ quan, thà rằng †in là có, không thể tin là không.”
Râu quai nón hăng giọng một cái, ánh mắt càng thêm giật mình lo lắng.
Với tính tình của hăn, vốn là không muốn tin.
Nhưng trong số những chuyện lúc nấy Tả Tiểu Đa lấy làm ví dụ, vừa khéo thế nào đúng là hắn cũng có làm thật.
Ngay buổi tối hôm qua, không hiểu sao tự nhiên hắn lại đi viết di thư, sắp xếp hậu sự của mình.
'Trước đó ra ngoài chấp hành nhiệm vụ hay làm gì khác, sớm đã thành thói quen, chuyện ra ngoài là quá bình thường, hắn cũng chưa từng làm mấy chuyện không đâu như vậy, nhưng tự nhiên tối hôm qua, cũng không biết sao tự nhiên lại nhớ tới, cảm giác mình đi chuyến này thật ra là rất nguy hiểm, rất nhiều người mỗi một lần trước khi đi, đều sẽ viết di thư.
Thế là sau khi nghĩ tới chuyện này, tâm huyết dâng trào, cũng làm theo mọi người, viết một tờ di thư.
Sắp xếp tài sản của mình, các loại mậu khẩu tài khoản, đều viết lại là giao cho ai cho cái gì.
Lại không ngờ sáng sớm hôm nay vừa mới ra khỏi †òa nhà, đã gặp Tả Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa nói một hồi, thế là làm cho hẳn cũng bồn chồn không thôi. Chẳng lẽ những hành động này của mình, thật sự là điềm báo sao? Thật chẳng lẽ chính là thượng thiên nhắc. nhở?
“Đông, tây, nam sao?” Người có râu quai nón thì thào hỏi.
Mang theo một bụng nghỉ hoặc, người có râu quai nón mang theo chín huynh đệ ra khỏi trường.
“Lão đại, ngươi tin tên nhóc thần côn kia thật à?” Một trong số chín huynh đệ đó cười hỏi.
“Trước hôm nay, ta chín phần là sẽ không tin, nhưng sau khi nghĩ lại một vài chuyện ngày hôm qua, ta không hiểu tại sao... Tóm lại chính là cảm thấy hắn nói rất đúng.”
Râu quai nón Lưu ca thản nhiên nói: “Các ngươi cũng biết, làm nhiệm vụ đối với chúng ta đều đã sớm thành thói quen, như chuyện thường ngày, cơ bản mấy ngày là phải đi ra ngoài một lần, mà trước đó, các ngươi đều có thói quen viết di thư, nhưng ta chưa từng viết bao giờ, luôn khit mũi coi thường, thậm chí còn nhiều lần cười nhạo các ngươi.”
“Vậy thì lại thế nào, chúng ta đều quen rồi. Lúc ngươi chế giễu chúng ta, lúc nào mà chả nói đi nói lại hoài.”
Mấy huynh đệ cùng gật đầu.
“Nhưng buổi tối hôm qua, tự nhiên không hiểu tại sao ta lại đi viết di thư.”
Râu quai nón nói.
Chín huynh đệ đồng thời rung động một chút.
“Còn có, sáng sớm nay ta đã quyết định, sẽ đi xuống phía nam tìm kiếm. Nếu là đến phía nam tìm kiếm không có kết quả, lại tản ra hai phía đông tây để tìm kiếm. Mà phương này án, chính là chúng ta cùng thương lượng qua, cũng không dị nghị.”
Râu quai nón lẩm bẩm nói: “Thế nhưng tiểu tử này, lại trực tiếp phủ định cả ba hướng này.”
“Mà hướng duy nhất chúng ta không suy nghĩ tới chính là phía bắc, thì hắn lại chỉ ra.”
“Các ngươi nói chuyện này có lạ không, ta cảm thấy không phải trùng hợp.”
Râu quai nón hít sâu một hơi: “Còn nữa, lúc hắn bảo. †a viết chữ, lúc đầu ta không có ý định viết, sau đó quyết định viết thì định ngồi xổm xuống viết chữ đại, nhưng cũng không biết ma xui quỷ khiến như thế nào, tự nhiên lại không muốn ngồi xuống, cuối cùng dùng chân vẽ một cái, cũng không phải là thuận tiện làm.”
Sau khi nghe xong những lời hắn nói, mấy huynh đệ sắc mặt cũng cũng dần dân ngưng trọng lên.
Lão nhị dáng người cao ráo đột nhiên thần sắc, chấn động nói: “Nếu nói mơ hồ, ta cũng có mơ hồ tao ngộ, ta xưa nay ngủ rất sâu giấc, lúc nào cũng là ngủ một giấc thẳng tới hừng đông, chả bao giờ nằm mơ cái gì, nhưng buổi tối hôm qua, ta mơ thấy ông nội đã mất hơn ba mươi năm về thăm mình...”
Mấy huynh đệ sắc mặt càng thêm giật mình lo lắng.
“Vậy, chúng ta còn đi về phía nam nữa không?”
Lão út nhỏ nhất sắc mặt cũng thay đổi.
Chúng huynh đệ đều không nói gì, tất cả đều trầm mặc đi tiếp.
Nhưng đi một hồi, một đoàn người đã đi tới đường lớn ở trung tâm thành Phượng Hoàng.
Lúc này đối diện tới từng đội ngũ, khoảng chừng hai ba mươi người, một người trong đó nhìn thấy bọn họ, lập tức cười to: “Ồ, đây không phải thiết sư tử sao? Lưu Tiểu Cương! Các ngươi đây là muốn đi sang bên kia à?”
Râu quai nón mặt đen lên nói ra: “Lặp lại lần nữa, lão tử tên là Lưu Kiếm Thanh!”
“Ha ha ha ha...”
Đại hán đâu lĩnh đối diện cười ha ha, cũng không biết hắn quay sang cùng người bên cạnh nói gì, dù sao. chỉ thấy bọn họ cười ha ha nửa ngày không dứt.
Lưu Kiếm Thanh sắc mặt càng thêm âm trầm: “Vương Tiểu Bàn, ngươi cười cái gì?!”
Nghe nói ng này, Đại Hán đối diện bỗng tắt nụ cười, sắc mặt tối sầm: “Lão tử bây giờ tên là Vương Phi Long! Lưu Kiếm Thanh, ngươi nhớ kỹ cho lão tử!”
Hai người liếc nhau, nhưng cũng không thấy ai nổi giận, ngược lại còn nhìn nhau cười, không thấy khúc mắc gì.
Hóa ra hai người này vốn một người tên là Vương Tiểu Bàn, một người Lưu Tiểu Cương, nhưng sau khi thành võ giả, lại cảm giác tên thật của mình quê mùa quá, nên quyết định đổi tên, đổi thành cái tên nghe là thấy rất có nghĩa khí giang hồ.
Nhưng cũng chính vì mà mỗi lần gặp gỡ cả hai người đều sẽ lấy tên của đối phương ra trêu ghẹo.
Hai đoàn người cùng tiến tới.
“Các ngươi cũng định đi xuống phía nam sao? Hay là chúng ta cùng đi đi?”
Vương Phi Long mời.