Người kia nghe vậy thì cơ mặt cũng vặn vẹo luôn: “Bây giờ đi được rồi, các ngươi là thi đấu đạt được điểm tích phân cao nhất, đương nhiên các ngươi là người đầu tiên được dùng khoang điều dưỡng để khôi phục... Mỗi một đội ngũ đều có được năm tiếng an dưỡng khôi phục. Bởi vì lần này thi đấu có khá nhiều người bị thương, cho nên cũng bố trí nhiều khoang điều dưỡng hơn so với những năm trước...”
“Quá tuyệt vời!"
Tả Tiểu Đa trên mặt cười tươi như hoa: "Chờ chúng ta thu thập một chút, cởi phụ trọng trên người xuống, rồi phiền ngươi dẫn bọn ta đi”
Nói xong thì mang mấy người còn lại đi vào phòng.
Còn bịch một tiếng đóng cửa lại.
Người kia còn suýt bị cánh cửa đập gãy mũi luôn, mặt vẫn ngơ ngác không hiểu: các ngươi không bị thương, muốn khoang điều dưỡng làm gì? Thật sự muốn ngâm bồn tắm sao?
Trong phòng.
Mấy người Long Vũ Sinh cũng đều biết công dụng của khoang điều dưỡng, nên vẫn không hiểu mô tê gì.
“Tả lão đại... Chúng ta không bị thương, cần khoang điều dưỡng làm gì? Ngươi định dùng nó làm bồn tắm để ngâm à?”
Long Vũ Sinh buồn bực hỏi
“Ta nói này năm đứa ngốc các người, sao không thể nghĩ sâu hơn một tầng được chứ..."
Tả Tiểu Đa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Không bị thương... thì không thể vào khoang điều dưỡng à? Ai nói?? Ai quy định?”
“Không bị thương... Đi vào làm gì? Vào ngâm nước à?” Vạn Lý Tú một mặt buồn bực.
“Đần!"
Tả Tiểu Đa thấp giọng: “Các ngươi nếu là ai lại nói ngâm bồn tắm cái gì nữa, cẩn thận ta kí đầu! Bên trong khoang điều dưỡng là dịch dinh dưỡng, chất lỏng đó đều là linh khí tinh thuần nhất, dùng các loại công nghệ cao lấy ra tinh hoa, sao có thể đánh đồng với nước tắm được... Các ngươi cho dù không bị thương... cmn chẳng lẽ còn không biết uống à? Đây chính là món hời đưa tới cửa đó!"
“Cái gì!?" Giọng Vạn Lý Tú cao lên cả mấy tông:
“Uống á?!!"
Mấy người khác cũng đều là một mặt kinh dị, nhìn Tả Tiểu Đa như nhìn kẻ điên.
Lão đại à, cho dù hám lợi thế nào đi nữa, cũng không thể cực đoan như thế chứ?!
Tả Tiểu Đa giận không chỗ phát tiết: “Thế nào, ta nói không đúng à, hay là thứ đồ chơi kia có độc?!”
"Ngươi nói không sai... Cũng không có độc, thế nhưng mà..” Vạn Lý Tú xoắn xuýt không biết phải nói thế nào. “Uống sẽ chết à?” Tả Tiểu Đa hỏi lại.
“Không chế... Thế nhưng mà..."
“Uống không có chỗ tốt à?" Tả Tiểu Đa hỏi tiếp câu thứ ba.
“Khẳng định là có chỗ tốt, thế nhưng mà.
Tả Tiểu Đa vung tay lên trực tiếp ngắt lời: “Nếu không có độc, uống cũng không chết, còn có chỗ tốt, vậy các ngươi do dự cái gì? Món hời đưa đến miệng mà lại không ăn à?”
Tả Tiểu Đa chỉ vào năm người: “Với giác ngộ này của các ngươi, còn muốn thành cường giả? Còn muốn đuổi kịp ta ta? Ngay cả một ngụm linh dịch cũng không dám uống, không phải ngại bẩn đó chứ!?”
“Các ngươi biết uống một bụng linh dịch, tự mình chậm rãi tiêu hóa hết sẽ có thêm được bao nhiêu nội tình không? Các ngươi có biết uống no bụng một lần có thể tăng bao nhiêu tu vi không? Các ngươi có biết cái này có thể giúp thực lực các ngươi tăng thêm bao nhiêu không?”
Tả Tiểu Đa ngạc nhiên nhìn năm người: “Trong đầu các ngươi là thứ gì vậy? Là óc hay bã đậu? Ta bây giờ sao lại có hơi xem thường mấy người các ngươi nhỉ”
Loại xem thường này... hay là ngươi cứ xem thường đi?!
Nhìn sắc mặt mọi người còn có chút xoắn xuýt do dự, Tả Tiểu Đa trực tiếp ra lệnh: “Dù sao đợi lát nữa đều phải đi, sự tình đã thành kết cục đã định, ta cũng không sợ nói cho các ngươi biết, nếu ai không uống, ai uống không no... Chờ trở về ta sẽ đánh chết người đó!
Còn nữa... Về sau tranh tài cũng đừng nghĩ tới chuyện ra sân, dù sao ta là đội trưởng, ta quyết định, ha ha!"
“Các ngươi chờ lấy!”
“Xuất phát!"
Tả Tiểu Đa mở cửa đi thẳng.
Năm người ở sau lưng... mỗi người thần sắc khác nhau, nhăn nhăn nhó nhó đi theo.
...
Cho đến khi sáu người Nhị Trung thành Phượng Hoàng sử dụng khoang điều dưỡng xong rời đi, người phụ trách trông giữ khoang điều dưỡng thình lình phát hiện... linh dịch bên trong mấy khoang điều dưỡng này sao lại bị hụt đi cả một mảng lớn thế này?
Người trông giữ đó nhịn không được giật nảy cả mình, mắt hiện vẻ đồng tình.
Những đứa trẻ này nhìn bề ngoài thì có vẻ vẫn ổn, hoá ra bên trong vậy mà bị thương nặng như vậy, dùng nhiều linh dịch như vậy mới tu bổ lại được.
Thật sự là quá khó khăn, chẳng trách người ta có thể đứng được thứ nhất, đây chính là dùng chính tính mạng của mình để đổi lấy đó!
Hồ Nhược Vân và La Liệt đi họp về, cũng đã gần qua giờ cơm, cau mày nói: "Các ngươi đang làm gì, vừa rồi lúc chúng ta ăn cơm sao không thấy các ngươi đi ăn?"
Sau đó quan sát tỉ mỉ mấy người, không khỏi mở to hai mắt.
Đập vào mắt hai người, sáu người Tả Tiểu Đa đều ễnh cái bụng lớn, nằm trên ghế sô pha ôm bụng rên hừ hừ. ngôn tình hài
Cái bụng kia, to như phụ nữ mang thai sáu, bảy tháng vậy.
Hai người Hồ Nhược Vân trợn tròn mắt, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài: "Các ngươi... Đây là lén ăn thứ: tốt gì à? Sao lại ăn no tới mức này?”
Vạn Lý Tú xấu hổ đỏ mặt, giấu đầu ở dưới cánh
tay, không rên một tiếng.
Lý Thành Long nhìn trái nhìn phải một cái, thấy không ai trả lời, hắng giọng một cái, phát huy tác dụng của phó đội trưởng: "Khụ khụ, là như thế này, buổi chiều chúng ta đi tới khoang điều dưỡng ngâm một chút..."
“Sau đó thì sao?" Hồ Nhược Vân và La Liệt trừng mắt cùng đồng thanh truy vấn.
“Dưới mệnh lệnh của Tả lão đại...”
Lý Thành Long ôm bụng, khó nhọc nói: “Chúng ta... uống linh dịch bên trong khoang điều dưỡng”
"...."
Giờ khắc này, tâm trạng, tư tưởng của Hồ Nhược Vân và La Liệt quả thực là không cách nào để hình dung, không cách nào miêu tả!
Thật sự, chính là một loại cảm giác vi diệu như bị thiên lôi bổ!
“Tả lão đại nói... đó đều là linh khí tinh hoa...”
Dư Mạc Ngôn đỡ bụng, nói: “Có lợi ích lớn..."
Hồ Nhược Vân đã triệt để choáng váng, không biết nên nói gì vào lúc này!
“Linh khí... Đây đương nhiên là linh khí tinh túy nhất, cũng đích xác là có chỗ tốt... Cái này cái này cái này..."
Trong lúc nhất thời, thế mà không biết nói cái gì mới tốt.
“Các ngươi đều không nghĩ tới, ở bên trong bao nhiêu người ngâm qua à?” La Liệt thật sự cạn lời.
“Tả lão đại nói... Chúng ta là nhóm người sử dụng đầu tiên, khả năng cao đều là linh dịch mới, coi như không phải... thì linh dịch cũng vẫn là linh dịch, bản chất không khác gì, uống sẽ có thế có được chút chỗ tốt, dù sao cũng tốt hơn việc bị người khác đánh chết vì thiếu chút lợi ích này...”
Long Vũ Sinh ôm bụng, uể oải giải thích.
Mấu chốt là ăn no quá, không còn sức để nói chuyện.