Sao không nói sớm!
Ta có thể cho ngươi một nghìn bài cũng được, chỉ căn chỗ ngươi có cao thủ!
“Chị của ngươi sao? Tả Tiểu Niệm 3?”
Cô Lạc Nhạn cười lớn một tiếng: “Được, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, lời đã nói ra thì cứ quyết định vậy đi! Chẳng qua... ngươi có thể là chịu thiệt rồi. Niệm Nhi là chị em tốt của ta, cho dù ngươi không nói †a cũng định sẽ hộ pháp cho nàng, ngươi đây là tặng không ta một bài hát hay đấy!”
Tả Tiểu Đa cười hì hì, vẻ mặt thật thà nói: "Tấm lòng của ngươi là chuyện của ngươi, ta bằng lòng trả giá cho chị của ta thì là tấm lòng của ta, cùng nhau có lợi, ngươi tình ta nguyệt, hì hì."
Tiếng cười kia thật sự là vô cùng chất phác.
Trong nhất thời Cô Lạc Nhạn cảm thán không dứt, nói: “Người em trai như ngươi đối xử với chị của mình thật tốt, chẳng trách chị của ngươi bảo vệ ngươi như vậy. Được rồi, chúng ta coi như là kết bạn rồi! Chờ Niệm Nhi đột phá xong ta lại đi... Bài hát này xem như là ta thiếu ngươi một ân tình, hy vọng sau này có dịp đền bù cho ngươi”
Cuộc gặp gỡ này làm tâm nàng xúc động, cảm động vô cùng, vỗ vỗ bả vai Tả Tiểu Đa nói: “Thật tốt, Niệm Nhi có đứa em trai như ngươi thật tốt, thật làm cho người ta hâm mộ.”
Tả Tiểu Đa thật thà gật đầu, cười chất phác vò vò đầu: “Nào có... chỉ là chút tấm lòng của ta... Mong rằng sẽ có chút trợ giúp với chuyện chị của ta đột phá, khoảng thời gian gần đây vận số của nàng không được tốt, ta không yên tâm lắm”
Cô Lạc Nhạn gật gật đầu, bởi vì tình cảm thắm thiết của chị em hai người ta mà hâm mộ bội phần, ấn tượng đối với Tả Tiểu Đa không khỏi càng tốt hơn.
Em trai như vậy cũng cho ta một tá đi!
Tại sao ta lại không có chứ...
Biểu cảm trên mặt Tả Tiểu Đa vẫn chất phác thành thật như cũ, trong lòng lại nói, vừa rồi là lão tử lăng phí một điểm khí vận nhìn tướng mạo của ngươi, vốn năm ngày sau ngươi sẽ đi vùng khác bắt đầu đại hội ca nhạc, còn nói cái gì mà vốn định sẽ hộ pháp cho Niệm Niệm mèo chứ? Xem biệt hiệu Tả đại sư của lão tử là nói chơi chắc.
Nhưng bây giờ ngươi đã đồng ý điều kiện của ta, nhân quả đã lập, ngươi đã thật sự đi không được nữa rồi!
Hai vị Thần Ảnh ẩn thân bên người một bụng không nói gì: một bài hát đã thuê được hai vị Hóa Vân làm bảo vệ hả? Chuyện này có vẻ... hơi rẻ quá ha.
Nhưng Cô Lạc Nhạn đã lập tức chuyển dời đề tài đến tình nghĩa chị em thắm thiết với Tả tiểu Niệm, không ra tiền cũng muốn bảo vệ... vậy thì không có cách nào khác từ chối rồi.
Tuy rằng trong lòng vẫn là oán thầm: Chị em thăm thiết cái gì chứ? Chẳng qua là nhìn trúng... bài hát của người ta.
Tả Tiểu Đa thì càng vui vẻ.
Chỉ là một bài hát mà thôi, có thêm được hai vệ sĩ là Hóa Vân, hơn nữa còn là Thần Ảnh đó!
Chuyến này thật sự là được lợi lớn rồi.
Vì thế hắn muốn mau chóng quyết định chuyện này.
Lỡ như nha đầu kia đổi ý.
“À, ta nghe nói chuyển nhượng quyền sở hữu bài hát cần ký hợp đồng, bên phía ta lúc nào cũng có thể ký hoặc là giao ước bằng miệng cũng không thành vấn đề, ta tin tưởng ngươi, ta biết từ trước đến nay cô Cô Lạc Nhạn tuy là phụ nữ nhưng không đề kém cạnh đàn ông, lời đã nói ra là chắc như đóng đỉnh, nhất ngôn cửu đỉnh, một lời nói nặng nghìn cân”
Tả Tiểu Đa có vẻ vô cùng rộng rãi, vừa có thế cẩn thận nhắc nhở cho chuyện này thêm chắc chẩn, còn có thể nịnh nọt được một chút nữa.
“Một lời đã định, cứ quyết định vậy đi!"
Cô Lạc Nhạn đạt được mong muốn cũng vô cùng vui vẻ, bài hát luôn tâm tâm niệm niệm rốt cuộc cũng tới tay, quả thật rất thuận lợi.
“Cô Lạc Nhạn.."
Phía sau Ngụy Trùng có chút không biết nói gì lên tiếng nhắc nhở: “Theo kế hoạch thì bốn ngày sau chúng ta phải đến thành Nam Kế, ngày tổ chức đại hội ca nhạc ở bên kia đã quyết định từ sớm... Phía bên thành Nam Kế đã bắt đầu tuyên truyền từ sớm...”
Trong lòng Cô Lạc Nhạn ngay lập tức lộp bộp, đôi mắt trợn tròn: "Thôi chết... Ta quên mất..”
Vẻ mặt Ngụy Trùng không biết nói gì.
Đại tiểu thư của ta ơi, chuyện lớn thế này mà ngươi cũng có thể quên sao?
Sắc mặt Cô Lạc Nhạn không khỏi bắt đầu trở nên khó coi.
Nàng quay đầu nhìn Tả Tiểu Đa, khó xử nói: “Này...”
Sắc mặt Tả Tiểu Đa cũng theo đó bắt đầu xấu đi, lạnh nhạt nói: “Nếu thời gian của cô Lạc Nhạn đã không thể phối hợp, vậy việc này hủy bỏ toàn bộ đi, ta nào dám làm chậm trễ chuyện chính sự của ngươi, ta còn cho rằng bỗng dưng buôn bán lời được một cái ân tình, thì ra chỉ là lời nói đùa, là ta nghĩ quá nhiều rồi.”
Nhất thời Cô Lạc Nhạn cảm thấy xấu hổ,
Hơn nữa còn bị câu nói xem thường của Tả Tiểu Đa làm bẽ mặt, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Dù sao Tả Tiểu Đa người ta cũng không đưa ra yêu cầu gì “quá đáng”, vừa rồi cũng là chính mình dứt khoát nói: Tả Tiểu Niệm là chị em tốt của mình, lúc nàng đột phá thì cho dù không có điều kiện của Tả Tiểu Đa chính mình cũng sẽ ra sức hỗ trợ.
Kết quả... một giây sau đã bị chứng thực thì ra tất cả đều là “nói dối"!
Bị vả mặt bôm bốp.
Hơn nữa còn là bị chính mình vả mặt!
Nói mà không làm!
Nhưng mà cân nhắc nửa ngày Cô Lạc Nhạn vẫn cảm thấy đại hội ca nhạc của mình càng quan trọng hơn, không thể vì nhỏ để mất lớn, dù sao đã tuyên truyền từ sớm, nếu bây giờ trả vé thì thiệt hại chắc chắc không nhỏ.
Vì một bài hát.. thật sự đáng giá sao?
Ánh mắt Tả Tiểu Đa lay động, thông minh như hắn sao lại không nhìn ra được khuynh hướng trong lòng của Cô Lạc Nhạn, lập tức nhẹ nhàng ngâm nga: “Nếu đã thế này... ngươi không căn buồn bã... nếu đã thế này, ngươi không cần thương tâm..."
Giai điệu nhẹ nhàng lại võ cùng thâm tình, phát ra tự nhiên, sức cuốn hút so với đêm hôm qua lại càng mạnh hơn gấp mấy lần.
Cô Lạc Nhạn là chuyên gia âm nhạc, cảm xúc trong này nàng cảm nhận càng sâu hơn những người khác
Trong giây lát giai điệu trong giọng hát của Tả Tiểu Đa đột nhiên thay đổi, trở nên vang vọng hùng hồn: "Hận muốn điên, trường đao vung ra, bao nhiêu linh hồn anh em trung thành phải chôn vùi xương cốt nơi đất khách, chẳng tiếc chết trăm lần để bảo vệ quốc gia gia đình.. Chịu đựng than thở lại càng không biết nói gì, huyết lệ đầy vành mắt...”