Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 513: Tên của Thần Khí




Hai người này đều là chuyên gia tu hành, chuyên gia võ đạo, làm sao không biết một tiếng rắc lúc nãy là đại diện cho điều gì, ý tứ gì?

Nhưng sắc mặt Tả Tiểu Đa vẫn không đổi, nói một cách ung dung bình tĩnh chậm rãi— “Mỗi pháp môn của chùy này, kính xin chú Ngô giới thiệu một ít, nếu có thể thị phạm một lăn, ta cám ơn khôn xiết”

Tả Tiểu Đa cười rất là hồn nhiên ngây thơ, hình như tất cả mọi thứ đều rõ rằng, tự nhiên.

Ngượng ngùng? Lúng túng? Xấu hổ? Đó là cái gì vậy!

Tả đại sư ta không biết chúng nó!

“Ha ha ha ha...”

Ngô Thiết Giang đầu tiên là phát ra một trận cười lớn, sau đó lại truyền qua một ánh mắt chế nhạo,

Nhưng sắc mặt của Tả Tiểu Đa cứ dửng dưng không gợn sóng, thậm chí không đỏ một chút nào.

Trò cười, đây cũng được xem như là mất mặt sao?

Căn bản không tính đâu ha!

Bản thiếu gia đúng là có chuẩn bị mới đến, chút chuyện đó được xem là cái gì?

Ngô Thiết Giang co quắp khóe miệng, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tả Trường Lộ ở bên cạnh ra vẻ nhởn nhơ tự đắc.

Trong lúc tư tưởng thay đối nhanh chóng, sao còn không biết, thần công da mặt dày này của Tả Tiểu Đa rõ rằng chính là tuyệt học gia truyền!

Đây mới là thần kỹ cuối cùng Tả Thị, ít nhất ít nhất, mình không cách nào để phá hỏng nó, người lớn người nhỏ đều vô phương, tất cả đều như thế.

Thở dài nói: “Ngươi dùng năng lực thần thức do thám bên trong chùy. Hai thanh chùy này, mỗi một thanh đều có 99 cạnh, nói cách khác, có 99 mặt chùy Bên trong mỗi một mặt chùy đều giấu hai cơ quan nhỏ."

“Một điểm hay trong đó là có thể phóng ra kim châm lông trâu mà lúc trước ngươi nói tới. Nhưng mặt chuỳ không nhỏ cho nên ta đổi kim châm lông trâu thành kim châm hình dùi cho ngươi, bên trong có trăm cái. Theo đó một lần có thể phóng ra một cái, nếu thời gian dài hơn thì có thể phóng ra nhiều cái, số. lượng, tự mình quyết định”

“Nếu như cần đối phó với rất nhiều kẻ địch bốn phương tám hướng, có thế ấn xuống toàn bộ, hơn chín ngàn cái kim châm hình dùi giấu bên trong có thể phóng ra toàn bộ trong thời gian rất ngắn, bên trong phạm vi nghìn mét, tất cả đều trong phạm vi công kích Trong vòng trăm mét thời gian phóng sẽ mau hơn. Mũi kim của kim châm hình dùi chính là do Vân Phách Ngân tạo nên, chuyên phá hoại lớp phòng hộ nội nguyên”

Tả Tiểu Đa khiêm tốn thỉnh giáo, dùng năng lượng thần thức chuyên tâm tìm tòi hết sức chăm chú.

“Một nút lệnh khác thấp một chút có thể khống chế chùy được làm từ Hỏa Diễm Thiết! Một lần có thể phóng ra một cái. Bên trong mỗi một cơ quan có mười viên”

“Quá tuyệt vời!"

Tả Tiểu Đa quyến luyến không rời, càng dùng hết sức lực để sờ soạng ngắm nghía, đây chính là bạn đồng hành suốt phần đời còn lại của ta đó.

"Kiếm ở hai bên cũng gần giống với thanh kiếm ở trong tay ngươi, cũng được chế tạo từ Hỏa Diễm Thiết trộn lẫn với Bất Diệt Kim, chỉ là ít hơn một lớp sắt vĩnh hằng mà thôi”

“Dây xích ở bên trong ta đã để độ dài vừa đủ cho ngươi... khoảng cách tấn công khi dây xích rời khỏi tay khoảng mười năm mét là vừa phải, khoảng cách tấn công xa nhất có thể đạt tới ba mươi mét, cũng có lực sát thương tương đương, mặc dù dây xích ở bên trong vẫn còn rất dài, khoảng cách tấn công kẻ địch dài nhất, xa nhất có thể lên tới năm mươi mét, nhưng ở khoảng cách này lực sát thương sẽ bị giảm đi đáng kể, hơn nữa cũng khó thu lại, dễ tạo cơ hội cho kẻ địch”

“Ta hiểu rồi”

“Nếu ngươi đã có ý thiết kế như thế thì tự bản thân ngươi cũng sẽ có sự tính toán cân nhắc, nhưng vẫn phải chú ý một điều: Mỗi lần một lần sử dụng ám khí ở bên trong đầu chùy, cho dù là chỉ dùng một cây chùy trâm, thì sau khi xong việc cũng phải bổ sung đầy đủ ngay lập tức!"

“Điều này là để huấn luyện ngươi bất cứ lúc nào cũng phải bảo đảm hỏa lực luôn đầy đủ. Hiểu không?”

“Ta hiểu”

"Ta đã chuẩn bị cho ngươi năm mươi nghìn cây chùy trâm cùng chất lượng. Loại có thể tích lớn hơn một chút thì chỉ có mười nghìn cây, tất cả đều có cùng chất lượng, không có bất kỳ sự khác biệt nào”

“Còn về những trang bị dự phòng khác, ta đã dùng hết khả năng chế tạo nhiều hơn một chút, tính chất có thể hơi kém hơn một chút, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với chất liệu kim loại bình thường như cũ, chùy trâm, một triệu cái, chùy, một trăm ngàn chiếc.

“Cảm ơn chú Ngô đã chu đáo như thế.”

Tả Tiểu Đa lại trịnh trọng cảm ơn lần nữa.

Những thứ này vốn không hề có trong giao ước, nhưng Ngô Thiết Giang vẫn chuẩn bị đây đủ như cũ, những phần nằm ngoài giao ước này, tất cả những thứ được dùng đều là đồ sở hữu cá nhân của Ngô Thiết Giang.

Đây là ân tình cực kỳ to lớn!

Có lẽ cha với chú Ngô đã là bạn bè qua lại với với nhau, có thể tùy tiện lấy, nhưng với tư cách là bản thân hắn thì nhất định phải biết chừng mực.

Nợ ân tình là thứ khó trả nhất, tình bạn giữa cha và chú Ngô là một chuyện, còn quan hệ của hẳn với chứ Ngô thì không thân thiết đến như thế...

Ngô Thiết Giang hài lòng mỉm cười, tựa như nghe được tiếng cảm ơn này là đã mãn nguyện lắm rồi

Tả Trường Lộ ở bên cạnh thản nhiên nói: “Chú Ngô của ngươi vì ngươi mà dốc hết tâm sức, không tiếc tiền của vốn liếng. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ ân tình này đấy, con người sống ở trên đời này tự sẽ có nhân quả. Sau này Tả Tiểu Đa ngươi tầm thường, chẳng có gì đáng nhắc đến thì cũng đành. Nhưng đã tu luyện thành công, thì tuyệt đối không được quên ân tình ngày hôm nay của chú Ngô đâu đấy!"

Những lời này của Tả Trường Lộ, được nói một cách rất trịnh trọng, cực kỳ nghiêm túc.

Tả Tiểu Đa chắp tay cung kính nghe dạy bảo: “Vâng, ta nhất định sẽ ghi nhớ thật kỹ, cả đời này không dám quên!”

“Ừm, đừng có quên chú Ngô của ngươi. Sau này, đừng làm ta mất mặt!"

“Vâng! Thưa cha!"

Lúc này, Ngô Thiết Giang ngược lại lại bắt đầu thấy ngại ngùng, nói: "Tả ca, sao lại nói trịnh trọng như thế chứ, hơi quá rồi, hơi quá rồi."

“Không quá, không quá chút nào cả”

Tả Trường Lộ đứng dậy, bóng dáng cao lớn: “Ta với người tự có giao tình của ta với ngươi, còn ngươi với tiểu tử này thì có tình nghĩa gì đâu chứ? Chẳng qua là được hưởng bóng mát của cha mẹ, chứ dựa vào hắn thì có tài có đức gì mà có thể khiến Ngô Thiết Giang ngươi tự mình ra tay làm, có báo đáp thế nào thì cũng là việc nên làm cả”