Mấy nghìn năm...
Tất cả những người quen biết Tân Phương Dương khóe miệng đều đang giật giật.
Trong lòng Tả Tiểu Đa như vừa uống một ngụm nước lạnh đến thấu tim: “Quả nhiên là không đủ cao cấp, phương pháp kia của Cao Văn Thành nhìn thì giống cao siêu, nhưng thực ra lại không nhìn rõ tình hình lúc này, hơn nữa sức mạnh bản thân còn kém rất xa người có liên quan phía đối phương, tự rước lấy nhục”
“Đây cũng là Tân Phương Dương vẫn còn kiêng nể, nếu không chỉ với sai lầm này đã đủ để bị đánh chết, bởi vậy nếu như ta muốn áp dụng loại sách lược đấy, ít nhiều cần phải có một điều kiện tiên quyết: Sức mạnh của bản thân nhất định phải cao hơn đối phương hoặc khoảng chừng tương đương với đối phương, ít nhất cũng không thể kém hơn quá nhiều, nếu không sẽ gây ra tai họa diệt thân, bị người khác đánh tơi tả!"
“Ừm... Giống như Cao Văn Thành lúc này nè.”
Vạn Bình Nguyên ở bên cạnh lúc này mới tỉnh táo. lại, lên tiếng khuyên ngăn: "Thầy Tân, thầy Tân... Dừng tay đã, trước tiên hãy dừng tay đã!”
Hắn tuyệt đối không thể ngờ rằng tên Vương Thế Vũ kia sẽ vì nói một câu không thích hợp mà khiến cho cơn tức giận của Tân Phương Dương bùng phát, còn bị đánh đập tàn nhẫn!
Mặc dù Vạn Tổng đốc cũng nghe thấy câu nói kia của Vương Thế Vũ, mặc dù câu nói đấy thật sự rất không tốt, nhất là đối với cơ thể đi lại đã còn không còn thuận tiện của Hà Viên Nguyệt mà nói, thì đấy càng là một loại khıêυ khí©h.
Nhưng mà... Vạn Tổng đốc cảm thấy vẫn chưa đến nỗi tạo thành thái độ giống như nhìn thấy kẻ thù sinh tử như vậy mà?"
Lúc này, một bóng người như tia chớp chen giữa Cao Văn Thành và Tân Phương Dương, người đến có thân thể gầy guộc cao lớn, nước da ngăm đen, cơ thể giống như một thanh sắt lạnh lẽo, sắc mặt cũng lạnh lùng không có biểu cảm gì, cứng ngắc như một cỗ quan tài.
“Thầy Tân, ngươi quá đáng rồi đấy!”
Người đấy chính là Ngụy Trùng, đội trưởng đội bảo vệ Cô Lạc Nhạn, người có cảnh giới tu vi đạt đến đỉnh Anh Biến.
Nghe nói tên Ngụy Trùng này từ lúc bắt đầu đảm nhiệm chức đội trưởng đội bảo vệ Cô Lạc Nhạn, thì chưa có ai nhìn thấy hắn cười lần nào cả, gương mặt vẫn luôn đóng băng như vậy.
Đúng lúc này, có người trong đội tùy tùng bị đánh, hắn vốn là đội trưởng nên đương nhiên phải lập tức đứng ra.
Vừa rồi không phải Tân Phương Dương không có ý định ra tay gϊếŧ người
Nhưng bây giờ thật sự không phải là lúc để gϊếŧ người.
Mặc dù ý muốn gϊếŧ người tràn ngập trong lòng Tân Phương Dương, nhưng hắn cũng biết rõ, trước mắt có nhiều người như vậy nên không thể cố sức ra tay, chỉ đành tìm cơ hội khác.
Nếu lúc này cứ gϊếŧ chết hẳn, như vậy chẳng khác nào gây ra phiền phức lớn cho Hà Viên Nguyệt.
Hừm, đợi cơ hội khác vậy, nếu Vương Thế Vũ còn dám nói ra câu đấy thì chính là tự tìm cái chết!
Lúc này khi Ngụy Trùng xông ra, Tân Phương Dương híp mắt, giọng nói đột ngột thay đổi: “Qua đáng? Vậy ý của đội trưởng Ngụy là hiệu trưởng của bọn ta nên bị hắn mắng? Nên bị đám người bọn họ mỉa mai, đúng không?”
Ánh mắt của Cô Lạc Nhạn cũng nhìn lên người Ngụy Trùng, lặng lẽ quan sát.
Ngụy Trùng thản nhiên nói: “Ta chỉ biết dự tính ban đầu của bọn họ là vì đại lục Tinh Hồn, vì nhân loại.
Tần Phương Dương đã bắt đầu tin tưởng Tả Tiểu Đa có hơi mù quáng, mỉa mai nói: "Ta thấy ngươi nghĩ nhiều rồi”
Ngụy Trùng thờ ơ nói: "Ngụy mỗ cũng từng ác chiến nhiều năm tại Nhật Nguyệt Quan, thầy Tân, kinh nghiệm ác chiến tại tiền tuyến không phải là vốn liếng để dựa vào đấy đánh người ở hậu phương”
“Ngụy huynh nói rất đúng, tiêu diệt Vu tộc tại Nhật Nguyệt Quan vốn là chuyện đáng phải làm của Nhân tộc Tinh Hồn, không vì bất cứ vốn liếng cùng ỷ lại nào!"
Tân Phương Dương rất đồng ý với điểm này: “Cái ta nhằm vào là lời nói lỗ mãng của Vương Thế Vũ! Nói năng không biết suy nghĩ thì đương nhiên sẽ có cách nghiêm trị, bị đánh vào mặt là do hẳn tự rước lấy nhục!”
“Điểm này, cho dù đứng trước mặt đại soái thì ta cũng nói như vậy! Lúc này cho dù đặt mình vào trong lều trại nơi tướng soái quân đội trú ta cũng dám đánh, ta cũng phải đánh!"
“Cao Văn Thành tự mình xem mình có đạo đức tốt, sau đó dễ dàng đổ tội lên đầu nói ta là gian tế của Vu Minh, nỗi oan này Tân mỗ sẽ không gánh vác!"
“Ta không dám nhận có công với nước, nhưng ít nhất ta đã tận tâm tận lực, hắn vu khống ta như vậy, ngông cuồng bôi nhọ hãm hại ta, là khinh nhờn người lính nơi tuyền tuyến, nếu người hắn nói là ngươi thì liệu ngươi còn ngồi yên được không?!"
“Ngươi nghĩ ta muốn khoe khoang khoác lác về kinh nghiệm của mình sao? Ngươi nghĩ ta đem lai lịch của mình ra để ức hϊếp người khác sao? Ta là vì dưới tiền đề bị đối phương đổ cho một tội nặng như vậy nên mới phải lấy ra để bảo vệ mình, nếu như không thế thiết lập lập trường cho bản thân, thì ngươi nói xem tất cả mọi người ở đây sẽ nghĩ về ta ra sao! Lỡ như hắn hãm hại ta thành công thì ta sẽ rơi vào tình cảnh thế nào?”
“Đội trưởng Ngụy, những điều đó không lẽ ngươi không biết? Hoặc nếu câu nói kia đổi lại là ngươi thì ngươi sẽ không ra tay sao?”
Ngụy Trùng yên lặng: “Cái này..."
Hắn là một người cực kỳ chính trực, mỗi một câu một chữ của Tăn Phương Dương hắn đều đồng ý.! Thật sự không có cách nào gạt bỏ lương tâm, những lời của Tân Phương Dương rất đúng, những người rút khỏi tiền tuyến chiến trường thường rất chú trọng vinh dự của mình, coi trọng hơn cả tính mạng.
Nếu như mục tiêu mà Cao Văn Thành nhằm vào là hắn, hắn cũng sẽ ra tay, hơn nữa có thể còn ra tay nặng hơn, độc ác hơn Tân Phương Dương.
“Sở dĩ bây giờ ngươi đứng ra chẳng qua là vì bọn họ là người cùng phe với các ngươi, người trong đội của ngươi, vì thế ngươi mới đứng ra!”
Tân Phương Dương hừ một tiếng, nói: “Nói dễ nghe một chút, ngươi là vì trách nhiệm! Nói khó nghe một chút, đội trưởng Ngụy; Có cần ta nói ra không?”
Ngụy Trùng trầm mặc một lúc, nói: “Cho dù từ ngữ có sai, chẳng qua cũng là vì vô ý, khiển trách một chút cũng nên thôi. Nhưng thủ đoạn của thầy Tần chung quy là quá đáng rồi”
Tân Phương Dương cười ma: "Nếu đêm nay ở đây không có nhiều người như vậy, ngươi nghĩ đầu của hai tên này vẫn có thể còn sao? Lẽ nào không hiểu ta đã giơ cao đánh khẽ, ngươi cũng là người từng tham chiến, sao có thể nói chuyện nực cười như vậy!”
Ngụy Trùng xấu hổi nói: "Vâng."