“Ồ, chuyện này cũng đoán được?”
Người đàn ông cười ha ha, giơ tay sờ cằm Mặc Huyền Y, cười nói: "Em gái chuộng chính nghĩa này, ngươi đã từng nghe đến gia tộc Ninh thị chưa?”
“Gia tộc Ninh Thị?”
Mặc Huyền Y gật gật đầu, đột nhiên ra tay.
Đối mặt với một kiếm bất ngờ, người đàn ông lùi về sau một bước dường như đã dự liệu trước, thân pháp khéo léo linh động khác thường, trên tay có thêm một thanh kiếm sắc bén, cười nói: “Nghe đến người nhà họ Ninh vẫn dám ra tay, xem ra lai lịch ngươi không nhỏ!”
Mặc Huyền Y hừ một tiếng, vung kiếm tấn công lần nữa.
Đối phương thấy mình phá cửa sổ vào vẫn bình thản như cũ, bận tối mắt mà vẫn thong dong, rõ ràng rất tự kiêu.
Đã tự kiêu như vậy, vậy ngoài bối cảnh đồ sộ ra, chắc chắn còn có chút bản lĩnh thực, đối với tình hình như trước mặt, Mặc Huyền Y đã có dự liệu từ trước.
Mà một kiếm vừa nãy của mình cũng chỉ để thăm dò mà thôi.
Theo ánh kiếm phát động, hình như đột nhiên rong không khí có thêm mấy hung thú hung dữ, khí hung thần bay lên.
Cuối cùng mặt người đàn ông da^ʍ tà kia thay đổi, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Người đâu!"
“???"
Mặc Huyền Y bị một tiếng hét này làm cho sững sờ.
Không phải chứ?
Ra ngoài hái hoa lại dẫn người theo?
Mẹ nó đây là da^ʍ tặc à?
Sao bài bản vậy?
Đúng lúc này, người từ bốn bên bay ra, nhanh chóng xông đến.
“Lục thiếu!"
“Tóm lấy ả hư hỏng này! Hôm nay bổn thiếu gia muốn cùng lúc thưởng thức hai đóa hoa này!”
Vị Lục thiếu nhà họ Ninh này cười ha ha: "Da^ʍ tặc gặp nữ hiệp, cùng giường kết đôi... Đây là chuyện tốt ta mơ ước từ lâu!"
Bốn người cùng lộ ra nụ cười tâm linh thần hội, ra tay tham chiến.
Keng keng keng...
Sau mấy tiếng binh khí giao nhau, Mắc Huyền Y lại ngoài dự liệu kinh ngạc thốt lên: “Đan Nguyên cảnh?”
Từ bao giờ mà cao thủ Đan Nguyên cảnh lại tràn lan như vậy? Còn làm vệ sĩ cho một tên da^ʍ tặc?
"Tuy trong bốn người chỉ có một người có chiếc lực Đan Nguyên cảnh, nhưng đã đủ khiến Mặc Huyền Y kinh ngạc lắm rồi!
Mặc Huyền Y hô một tiếng, trường kiếm liên tục bỏ nhỏ, đối phương có cao thủ Đan Nguyên cảnh áp "trận, khiến cho tình hình cuối cùng cũng đảo ngược, lăn này mình thật sự không có lợi thế gì rồi
Dù sao mình cũng chỉ đến Đan Nguyên cảnh cao. giai mà thôi.
Ai ngờ bắt tên da^ʍ tặc trộm ngọc trộm hương lại có thể gặp tu giả tông sư theo cùng?
“Thảo nào đại quân Vu Minh ta áp cảnh ải Nhật Nguyệt, Tinh Hồn chỉ có thể tự vệ, hoàn toàn không có sức đánh lại.. Ha ha, thì ra cao thủ bên này đều đang ở hậu phương làm mấy chuyện này..."
Tiếng huýt gió từ xa xa truyền đến, bên trong xen
lẫn hoàn luật kỳ lạ, réo rắt xa xăm.
“Cô gái này đang gọi người giúp đỡ” Ánh mắt Ninh Lục thiếu bên cạnh lóe lên, rút kiếm xông lên gia nhập chiến đội
Nhìn dáng người nóng bỏng của cô gái mặc đồ đen, ánh mặt vị Lục thiếu kia càng ngày càng nóng rực!
Đây là cực phẩm.
Chắc chắn không thể bỏ qua!
Dù thật sự có người viện trợ thì sao, nhân lực có thể hơn nhà họ Ninh sao?
Mặc Huyền Y bình tĩnh ứng chiến, tuy lấy một chọi năm, ít địch nhiều, nhưng tu vi đạt đến Đan Nguyên cảnh cao giai của nàng, muốn thẳng mấy người trước mắt cũng không khó.
Nhưng thực lực thật sự của bản thân, nhất là kỹ năng chiến đấu sở trường, tính ký hiệu quá mạnh, dốc hết sức ra tay chắc chắn sẽ để lộ thân phận Tham Lang của mình!
Nếu để lộ thân phận thật sự của mình trong thành phố nội địa, chắc chẩn sẽ dẫn đến nhiều rắc rối.
Dựa vào lý do này, chỉ có thể dùng kiếm pháp, công pháp bình thường nhất, phổ biến nhất để đối phó, dù tụ vi vượt trội nhưng vẫn không tránh khỏi giật gấu vá vai, bó chân trồi tay.
Nhưng dù sao thì thực lực cũng thẳng xa đối phương, mặc cho đối phương oanh tạc thế nào, từ đầu đến cuối Mặc Huyền Y vẫn lù lù không động đậy như đá ngầm trong sóng biển.
Theo vòng chiến càng ngày càng lớn, Mặc Huyền Y tít một tiếng dài, cả người mang kiếm phá cửa sổ ra ngoài.
Lúc này, nàng thật sự rất muốn phát huy công pháp Tham Lang gϊếŧ chết cả năm người này.
Chuyện này đối với nàng đương nhiên không phải chuyện khó, cùng lắm trong năm ba chiêu là đủ diệt cả đối thủ rồi!
Nhưng..
Hậu quả của việc đấy dây dưa quá lớn.
Bây giờ cách nàng có thể nghĩ đến là kéo đối phương đi, kéo đến ngoại thành rồi lại phát huy sát chiêu, vậy thì xử lý chuyện phía sau sẽ dễ dàng hơn.
Đang nghĩ như vậy...
Lại thấy vị Lục thiếu nhà họ Ninh vừa đuổi theo vừa ngẩng mặt lên trời gầm dài, lại lấy điện thoại ra, hô to gọi nhỏ với điện thoại: “Người đâu, mau đến đây!”
Chợt Mặc Huyền Y nảy sinh cảm giác huyền ảo như mình đang trong mơ.
Ơ, ngươi là da^ʍ tặc mà, dạo này da^ʍ tặc đều hung hăng càn quấy vậy à?
Sau một khoảng thời gian, trên con đường phía trước, quả thật liên tục có người đến từ bốn phương tám hướng chặn gϊếŧ Mặc Huyền Y.
Thật sự Mặc Huyền Y nghĩ không ra.
Thành Phượng Hoàng này... Sao an ninh trật tự có thể kém đến mức này?
Ta đến ngăn chặn hành vi xấu, phải nói là một bên đại diện cho chính nghĩa, sao lại bị da^ʍ tặc gọi bạn gọi bè bủa vây khắp nơi truy sát?
Cái... cái này sao cũng không thể nói nổi!
Nàng lại không biết, mấy người nhà họ Ninh ở thành Phượng Hoàng nhiều năm, đã tồn tại như hoàng đế; Cho dù đoạn thời gian trước nay, số mệnh nhà họ Ninh suy yếu nhiều, bầu không khí gia tộc kiềm nén chưa từng có, nhưng đối với những nhân vật bên lên hoặc loại tính nết không chính chắn, vốn không biết xảy ra chuyện gì.
Thậm chí gia chủ bỏ lệnh cấm không có dấu hiệu, quả thật khiến mấy người này hân hoan vô cùng!
Với tâm tính của mấy người bọn họ, nếu quá khứ không có chế hành lệnh cấm của gia tộc, thì không biết bao nhiêu cô gái nhà lành gặp họa từ lâu rồi, ngược lại, trong lòng bọn họ có không ít cô gái xinh đẹp.
Dù lệnh cấm không bị bỏ, ban đêm cũng sẽ tìm cơ hội ra tay, bây giờ lệnh cấm bị bỏ, càng không kiêng kỵ gì.
Đêm đầu tiên từ khi bỏ lệnh cấm, quần ma loạn vũ không kiêng nể gì cả.
Lúc này, một bóng xanh như sao băng từ xa dần đến, người chưa đến đã nghe tiếng hét lớn: “Thứ vô sỉ, còn không tránh ra!"
Người đến chính là Vân Tuyệt Ảnh.
Nghe thấy truyền âm của Mặc Huyền Y, Vân Tuyệt Anh vội đến ngay, từ lúc còn ở xa xa đang đến đã ngạc nhiên không thôi: Sao có nhiều người vây công Mặc Huyền Y vậy?