“Vẫn là cẩu độc thân như ông đây vui hơn, không có nỗi khổ gia đình, không có phiền não."
La Liệt lắc đầu: "Tình tình ái ái gì chứ, thật là nhằm chán...”
Bay vèo đi mất.
...
Mục Yên Yên túm lấy hai chị em, như cầu vồng xuyên mây mà vọt vào khuê phòng của Tả Tiểu Niệm từ cửa sổ.
Tả Tiểu Đa nhìn qua: “Chính là chỗ kia. Mau đặt xuống đó đi.”
Tả Tiểu Niệm vội vàng cất ống tiền tiết kiệm vào ngăn bí mật được tạo ra bên dưới giường ngú, lại cố định cho chắc.
Tuy chỉ trong chốc lát nhưng cả ba đều căng thẳng toát cả mồ hôi.
Chỉ còn cách thành công một bước, không thể để thất bại trong gang tấc, nếu xuất hiện rủi ro ở bước cuối cùng này thì không biết khóc thế nào nữa
“Được rồi”
Tả Tiểu Đa lau sạch mồ hôi, mệt lả đặt mông ngồi phịch xuống đất, lẩm bẩm: “Sao ta biết được mọi người lại giỏi như vậy... Những việc này ta cứ ngỡ ba buổi tối làm xong coi như là đại cát lầm rồi... Kết quả mới một đêm đã xong hết rồi, đúng là nằm ngoài dự đoán, nằm ngoài dự đoán”
Mục Yên Yên hừ một tiếng, nói: “Chuyện liên quan đến đại thế thiên địa, đại cục sinh tử sao có thể kéo dài được, đương nhiên là nhanh được bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu chứ."
Tả Tiểu Niệm cũng ngồi xuống, cả một buổi tối, nàng là người thực lực yếu nhất trong sáu người ra tay, lại phải suốt ngày lo lắng vị trí của mỗi đồng xu rơi xuống, bây giờ cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Mục Yên Yên cau mày, dợm bước trong phòng, vẫn thấy hơi không yên lòng: “Tiểu Đa, ngươi sắp xếp như vậy thật sự có tác dụng sao?”
Tả Tiểu Đa nhắm mắt lại, ngưng thần suy nghĩ, bắt đầu từ bước thứ nhất thôi diễn thẳng đến bước cuối cùng.
Hồi lâu sau mới mở mắt ra, trầm ngâm nói: “Không có chút sai lãm nào. Chỉ cần Vọng Khí Thuật là thật thì sắp xếp của ta nhất định sẽ dùng được”
Mục Yên Yên liếc mắt: “Vọng Khí Thuật tất nhiên là thật rồi.”
Nghe Tả Tiểu Đa nói vậy, trong lòng Mục Yên Yên cũng bất giác thở phào một hơi, nhưng sự mệt mỏi cũng kéo tới gấp bội.
Bèn ngồi phịch xuống giường Tả Tiểu Niệm, nói: “Tối qua Tân Phương Dương dùng biện pháp ngươi dạy cho, hiệu quả thế nào rồi.”
"Lần này thầy Tân phát tài rồi... Nhưng một cắc thầy ấy cũng không chịu cho ta."
Tả Tiểu Đa tỏ vẻ đau lòng: “Thầy ấy quyên góp hết sạch luôn rồi... Haiz, đúng là bại gia, thảo nào khi đó đến hai viên Tinh Hồn Ngọc hạ phẩm cũng phải trả lại. Đúng là quỷ keo kiệt, thần giữ của mà.”
Mục Yên Yên im lặng một lát, bảo: “Thầy Tân đúng là... không có chút tư tâm nào. Tiểu Đa, ngươi có được người thầy như vậy dạy cho chính là may mắn của ngươi đấy. Nhất định phải quý trọng vào, học tập cho tốt”
“Vâng, ta biết mà, ta nói cho vui thôi.”
“Hai đứa nghỉ ngơi đi, ta về đây”
Mục Yên Yên đứng lên, dịu dàng nói: “Linh Niệm à, hôm nay tạm thời không cần ra ngoài nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, mau chóng khôi phục nguyên khí.”
“Vâng” Tả Tiểu Niệm khẽ giọng đáp lời.
Rèn cửa hơi phất phơ, Mục Yên Yên đã biến mất không còn tăm hơi
Lúc này, mặt trời đã ló rạng, chiếu sáng khắp nơi, vạn vật chìm trong ánh nắng chan hòa.
“Cầu Đát, ngươi còn không về nghỉ đi, chẳng lẽ hôm nay còn phải đi học à?”
Tả Tiểu Niệm tựa mình trên giường, tỏ vẻ biếng nhác, đường cong hoàn mỹ tới cực điểm cũng hoàn toàn lộ ra không sót chút nào.
Tả Tiểu Đa nuốt nước miếng cái ực, hai mắt nhìn chòng chọc đáp: “Ta phải học tập, học tập... À ừm, học tập, học cho thật tốt...
Nhìn đến dại cả ra, ngay cả mình nói gì cũng không biết.
“Tiểu Cẩu Đát”
Tả Tiểu Niệm hờn dỗi: “Ngươi nhìn đi đâu đấy!"
Mặc dù đang hờn dỗi nhưng tư thế lại không thay đổi chút nào.
Tả Tiểu Đa bị tiếng quát của nàng dọa sợ, cho răng Tả Tiểu Niệm giận thật, cuống cuồng nhảy dựng lên, hoảng hốt nói: "Vậy ta về nghỉ một lát nhé, tẹo nữa còn phải đi học...”
Vèo một tiếng, cụp đuôi chạy trốn.
“Đồ nhát gan... Ta có cản ngươi đi đâu... Sao lại sợ đến thế chứ..."
Tả Tiểu Niệm bĩu môi. Thâm thể mềm mại lập tức mệt mỏi gục xuống giường: “Mệt quá đi mất...”
Cuối cùng ngủ say.
...
Tả Tiểu Đa như một làn khói trở vẽ phòng mình nhưng không nghỉ ngơi mà tìm bản đồ của thành Phượng Hoàng trước, tỉ mỉ quan sát bản đồ, lại cầm một cây bút, vẽ một vòng tròn ở trụ sở cao ốc tổng bộ của tập đoàn Mộng Thị, vẽ một vòng tròn ở hồ nhân tạo của tập đoàn Mộng Thị
Trầm ngâm một lát lại vẽ một vòng tròn trên phần mộ phần tổ tiên tiền của gia tộc Ninh Thị, vẽ tiếp một vòng tròn ở hồ nhân tạo của Ninh Thị, rồi nối bốn điểm này với nhau, bốn vòng tròn tạo thành một hình thoi.
Tả Tiếu Đa dừng lại một lát, lại vẽ lên hồ Linh Châu, hồ Thiên Châu mỗi nơi một vòng tròn, rồi nối hai đường thắng từ chỗ hai hồ sang.
Từ hai đường thẳng ở hai hồ, một đường lấy điểm gốc là hồ Thiên Châu nối thẳng đến một đỉnh là tổng bộ của tập đoàn Mộng Thị, lại đi xuyên qua một góc tứ giác là phần mộ phần tổ tiên tiên của gia tộc Ninh Thị; một đường khác lấy điểm gốc là hồ Linh Châu nối xuyên qua hồ nhân tạo của tập đoàn Mộng Thị, sau đó xuyên qua hồ nhân tạo của gia tộc Ninh Thị
Mà hai đường này tiếp tục kéo dài cuối cùng giao nhau tại một điểm.
Tả Tiểu Đa khoanh tròn lại, giao điểm này chính là sân nhà ở tiểu khu Phượng Vũ
Lại một đường thẳng nữa, dọc theo sông Văn Thủy, nối giữa hồ Thiên Châu và hồ Linh Châu, dường như gói tất cả vào bên trong.
Ba đường thẳng này dựng lên một không gian khép kín, vừa vặn tạo thành một tam giác đều. Mà hai đỉnh của tam giác chính là hồ Thiên Châu và hồ Linh Châu, nơi giao nhau - đỉnh thứ ba chính là sân nhà Phượng Vũ của Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa đang ở.
Mà từ giao điểm này kéo dài ra vô hạn không có điểm cuối.
Xác nhận xong, quả nhiên là không có bất cứ sai lầm nào.
Lúc này Tả Tiểu Đa mới hoàn toàn yên tâm.
Nhìn thời gian, đã hơn năm giờ, thôi không nghỉ nữa vậy. Ăn cơm rồi đến trường thôi.
....
Một đêm này, Tưởng Trường Bân cũng không nhàn rỗi.
Hân xuất hiện ở thành Phong Hải, trước cửa tòa nhà tổng bộ của cục Tinh Thuẫn khu vực Trung Nguyên. Nhưng hôm Tưởng Trường Bân hôm nay không còn cao cao tại thượng, hăng hái phấn chấn như xưa nữa, chỉ còn chán nản ngã ngồi trên đất.
Hắn vào tìm tổng cục trưởng báo cáo, nói rõ tình hình của thành Phượng Hoàng, sau đó yêu cầu giúp đỡ, trực tiếp điểm danh người của đội Huyết Long, nhưng tổng cục trưởng không đồng ý.