Tần Phương Dương thản nhiên nói: “Thành tâm thành ý? Có sao? Trước kia ta từng điều tra, lấy giá trị con người của Thẩm Ngọc Thư ở thành Phượng Hoàng mà nói, cho dù có bị hạ giá cỡ nào cũng vẫn có tài sản cả trăm tỷ ta nói có gì sai không?"
“Đây đương nhiên là đúng”
“Nhân quả giữa ta và Thẩm Ngọc Thư, đương sự trực tiếp là ta mới là người có tư cách nói nên giải quyết như thế nào nhất, đạo lý này có đúng hay không?” Tân Phương Dương thản nhiên nói: "Nếu là từ chính ta giải quyết, tất cả vật sở hữu của Thẩm Ngọc Thư đều là của ta, hai ngươi có ý kiến gì không?!"
Mộng Thiên Nguyệt, Ninh Tùy Phong:"..."
Chuyện này có thể suy xét như vậy à?
Tần Phương Dương ngươi... Rốt cuộc là võ giả hay là thương nhân vậy?
Tuy rằng, lời ngươi nói có vẻ rất có lý, nhưng cách nói này tuyệt đối không được thừa nhận trước pháp luật Thậm chí còn bắt ngươi lại
Sao tất cả lại là của ngươi được? Nghĩ hay thế.
“Tài sản hơn một trăm tỷ, có cả những đồ vật mà Thẩm Ngọc Thư cướp đoạt được trong suốt bao nhiêu năm nay, thiên tài địa bảo... Có rất nhiều đồ tốt, cuối cùng cũng sẽ rơi vào tay ta, bây giờ các ngươi lại chỉ cho ta những cái này?"
Tần Phương Dương cười lạnh ha hả: “Các ngươi coi ta là người nào? Tống cổ ăn xin à? Sau đó còn muốn ta cảm ơn ân đức, khắc sâu vào ngũ tạng, coi hai ngươi là bạn tri kỷ?”
Sau khi nghe những luận điệu này của Tần Phương Dương, Ninh Tùy Phong tức khác nổi giận đến mức ngực cũng phồng lên.
Mẹ nó, đi đuổi ăn xin mà lại bỏ ra một tỷ để đuổi? Ông đây cũng muốn đi ăn xin luôn!
Thật ra hai nhà làm như vậy, trong lòng quả thật muốn âm thầm tham ô tài sản của Thẩm Ngọc Thư, người sáng suốt đều biết Thẩm Ngọc Thư trêu chọc. cường giả Anh Biến đỉnh phong là phải chết không thể nghỉ ngời
Nhân quả của đôi bên đã định, không chết không thôi, Tãn Phương Dương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Thẩm Ngọc Thư.
Hai nhà nghĩ, vừa lúc nhân cơ hội Thẩm Ngọc Thư tìm đến Mộng Thiên Nguyệt, trực tiếp lấy đầu hắn, sau đó làm ra một loạt hành động....
Dù sao Tân Phương Dương có gϊếŧ Thẩm Ngọc Thư cũng không lấy được tài sản của hẳn, nhiều nhất cũng là xả giận, cũng thuận tay lấy đi chút đồ tốt. Còn hai người họ làm như vậy, tự giác cảm thấy đã tạo ra cục diện khiến tất cả mọi người đều vui mừng.
Không ngờ rằng Tân Phương Dương thế mà lại không hài lòng?
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hai người!
“Vậy, thần Tân là không hài lòng với chỗ gặt hái được này?”
Mộng Thiên Nguyệt là thật lòng nghỉ ngờ, ngươi là một một thầy giáo võ giáo, rốt cuộc ngươi ăn nhiều tới mức nào?
“Đương nhiên là không hài lòng! Ta là bị bắt bại lộ thân phận che dấu hơn mười năm, còn không biết sau này sẽ có bao nhiêu phiền toái tìm đến cửa đâu?”
Tần Phương Dương hừ một tiếng: "Chút đồ vật ấy có thể làm được gì?"
Chỉ trong chớp mặt, cả ba người Mộng Thiên Nguyệt, Ninh Tùy Phong và Mộng Trầm Thiên đang có mặt trong phòng đều cảm thấy đau răng!
Một tỷ, mười viên Tỉnh Hồn Hỏa Diễm Đan, mười nghìn viên Tình Hồn Ngọc thượng phẩm, một quyển công pháp cổ.
Thế mà lại đổi lấy một câu “Có thể làm được gì"?
Mẹ nó, câu hỏi này thế mà lại không có cách nào trả lời!
Ngươi nói những thứ này... Có thể làm gì?
“Hai người chúng ta thật lòng muốn kết bạn với thầy Tân, nên mong thầy Tần cho một con số, rốt cuộc bao nhiêu mới có thể làm thầy Tần vừa lòng” Sắc mặt Ninh Tùy Phong có phần khó coi
ăn Phương Dương này không khỏi tự đề cao mình quá rồi, cho dù ngươi là cường giả Anh Biến đỉnh phong, nhưng chúng ta cũng không phải người bình thường đâu.
Tân Phương Dương nghiêm mặt nói:" Biến cố lần này vượt ngoài dự đoán của ta, lại thêm tổn thất tinh thần, nhưng nói cho cùng hai ngươi cũng bỏ ra vài phần sức lực, nếu ta lấy tất cả thì đúng là không thích hợp cho lắm..."
Mộng Thiên Nguyệt và Ninh Tùy Phong đồng thờinhíu mày: không thích hợp cho lắm? Thế mà ngươi còn muốn lấy hết tất cả?
“Thế này đi, ta sẽ nhường một bước lớn. Vẽ tiền, ta chỉ cần năm mươi tỷ, ít chút thì cứ ít đi, cũng không thể để các ngươi làm việc không công được”
“Tinh Hồn Hỏa Diễm Đan, nếu Thẩm Ngọc Thư có thể lấy mười viên ra để làm giải thưởng lấy tính mạng của ta, vậy thì trong tay hẳn chắc chắn phải có mấy trăm viên, ta lấy một trăm viên Tinh Hồn Hoả Diễm Đan là được rồi, vẽ cái khác, đưa ta một trăm viên đan dược cùng cấp là được”
“Còn thiên tài địa bảo trên chục ngàn năm, đưa ta một trăm gốc đi."
“Tần Phương Dương ta không phải người không thể nói lý, như vậy hai nhà các ngươi có thể có được tài phú giá trên trời, cũng không xem như làm việc không công, coi như là trả lại phần ân tình này cho các ngươi.”
Tần Phương Dương nói đến đây, Mộng Thiên Nguyệt và Ninh Tùy Phong đều há to miệng đến mức có thể nhét hai quả trứng vào trong.
“Đúng rồi, cả Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm nữa, hắn có thể tùy tay lấy ra mười nghìn viên thì chắc trong tay cũng phải có đến hơn một triệu, ta đang cần cái này nên các ngươi đưa cho ta năm trăm nghìn viên đi, đây là giới hạn của ta, hy vọng hai ngươi không có ý kiến khác.”
“Về phần công pháp cổ, hản có thể lấy ra một quyển, chắc chẳn trong tay còn có nhiều hơn; lấy căn cơ của Mộng gia và Ninh gia, những thứ nhỏ nhặt này vô dụng với các ngươi, ta muốn lấy cả, chắc là có đủ mười bản công pháp cố chứ?”
Tần Phương Dương nói xong, cả căn phòng lặng ngắt như tờ, đến mức kim châm rơi xuống cũng có thể nghe được.
Tần Phương Dương cau mày ra chiều lo lắng, hỏi: “Hai vị, yêu cầu này của ta không quá đáng chứ? Ta đã nhường một bước lớn rồi, chẳng lẽ hai vị muốn ta lại nhường nữa à?”
"Ha ha ha ha..."
Mộng Thiên Nguyệt và Ninh Tùy Phong cùng cất tiếng cười lạnh lùng.
Không quá đáng chứ?
Tần Phương Dương ngươi mặt dày tới mức nào mới có thể nói ra bốn chữ đó?
Đây không phải quá đáng thì cái gì mới là quá đáng?
Nhường một bước lớn? Muốn ta nhường nữa sao?
Người có nhường à?
Ngươi thật sự không nói đủa đấy chứ?
“Ha ha ha...”
Tuy rằng Ninh Tùy Phong đang cười, nhưng trong đôi mắt lại đầy lạnh lùng, hắn chậm rãi gẫn từng chữ: “Thầy Tần, có phải ngươi đang nói đùa v không?”
Rầm!
Tần Phương Dương đột nhiên đập mạnh lên bàn, khinh thường quát to: “Ngươi là cái thá gì? Ta nói đùa với ngươi! Người xứng sao?”
Đột nhiên bày ra vẻ mặt du côn.