Sắc mặt Mộng Thiên Nguyệt nặng nề, hẳn nói: “Chẳng phải Hoa gia năm đó... Chính là ví dụ rõ rằng à, sau khi kẻ đầu sỏ đền tội, con hắn... Lúc ấy đang là một thanh niên hai mươi tuổi, đương sự đã tha cho hắn một mạng, không ngờ thằng nhóc Hoa gia đó. không biết mang hơn, thay vào đó, hần sử dụng vô số phương pháp độc ác để tạo ra một lượng lớn chất độc rồi đầu độc nhiều nguồn nước khác nhau ở thành Phượng Hoàng, sau đó phóng hỏa đốt cháy kho dầu... Sau hẳn bị đuổi đến đường cũng, hẳn đã ôm bom tự sát ở khu đông dân cư..."
“Một người đã độc hại gần chục ngàn dân.
Mộng Thiên Nguyệt nặng nề nói: “Thầy Tần, có lẽ ngươi không rõ cảm xúc của chúng ta, nhưng thành Phượng Hoàng là quê hương của chúng ta, chúng ta không thể mạo hiểu được, cũng không dám mạo. hiểm.”
Tân Phương Dương chỉ cảm thấy nghẹn trong lòng, cảm giác bị đối phương nhét một đống ruồi bọ vào họng, hẳn phiền lòng phất tay nói: “Đưa đi đi.”
“Đưa đi.”
Mộng Thiên Nguyệt ra lệnh.
Các cô gái không nói lời nào, họ mang đồ đi ngay lập tức, vài cô gái bên ngoài nhanh chóng bước và mở cửa số để đẩy nhanh quá trình lưu thông không khí, sau đó lại vận khởi công pháp, phun hơi nước trong không trung, phất tay áo như khiêu vũ, chỉ chốc lát đã thay đổi cả bầu không khí trong cẵn phòng, cả quá trình hòa toàn không có hỗn độn, không tạo ra động tĩnh lớn, lại có vài phần cảnh đẹp ý vui.
Một lúc sau, mùi trà lại thoang thoảng trong không gian, không khí tươi mát hợp lòng người.
“Chủ tịch Mộng và Ninh gia chủ, hai người lo lắng như vậy là có lý, có thể hiểu được, nhưng gϊếŧ cả nhà người ta là quá bốc đồng, quá cực đoan!"
Tần Phương Dương hít một hơi thật sâu: "Ít nhất là không phù hợp với pháp luật”
Mộng Thiên Nguyệt cười thản nhiên: “Thầy Tần đang kiểm tra chúng tôi à? Ha ha... Thầy Tân, bất kể là khi nào, tất cả các triều đại, bao gồm cả thời đại chiến tranh diệt vong... Người có tiền, có quyền, có thể, có năng lực... Đã từng để ý đến pháp luật chưa?”
Giọng điệu của Ninh Tùy Phong cũng có vài phần châm chọc: "Văn bản pháp luật có quy định rõ ràng, đây là thời đại một vợ một chồng, nhưng chắng phải vẫn có rất nhiều người thê thϊếp thành đàn đấy sao, cũng có người ngay cả phế phẩm cũng không nhặt, cái gọi là mỗi người ngang hàng, thật ra còn không phải có người cao cao tại thượng, có người hèn mọn trong bùn lầy. Khi mà hoàng tử phạm pháp xử như thứ dân, có vô số người cầm mạng của người khác đi chơi đùa, cái gọi là bình dị gần gũi lại thành một câu ca ngợi..."
“Mỗi người đều muốn làm bề trên kẻ khác, vì sao? Không ngoài lý do... Có đôi khi có thể tùy tâm sở dục chứ không cần để ý một số điều... Mà đây, đây không phải là mục tiêu chung tất cả mọi người đều theo đuổi à?"
“Cho dù là thời đại nào, thầy Tân, xã hội vẫn luôn là xã hội kia”
“Tất cả mọi người đi chỉ trích người khác phá hủy quy tắc, đạo đức, pháp luật, nhưng, đến một bước nhất định, mục tiêu của mọi người lại giãm đạp lên những quy tắc này... Thầy Tân, ngươi cảm thấy điều này có nực cười không?”
Tần Phương Dương híp mắt hỏi: “Bưồn cười à?”
Ninh Tùy Phong thản nhiên cười nói: “Không nói cái khác... Mấy nhà mua người để gϊếŧ người này, chính họ đã mang tội ác tày trời khi đốt núi, tội không thể ta! Chúng ta gϊếŧ họ chính là thay trời hành đạo, thậm chí còn..."
Ninh Tùy Phong thế mà lại lấy một cái cờ thưởng rong nhẫn không gian ra: “Điều chúng ta làm là giữ gìn công bằng chính nghĩa, là công dân tốt!”
Thế mà lại là cờ thưởng được Sở pháp luật của thành Phượng Hoàng trao tặng!
Bên trên viết: Đặt quyền lợi của chung lên quyền lợi riêng, hỗ trợ phá án, giữ gìn trị an, công dân tốt.
“Ha ha...”
Tân Phương Dương lắc đầu bật cười.
Giờ phút này, hẳn thật sự không biết nên nói cái gì.
“Tuy nhiên hai nhà chúng ta bắt tay nhau làm chuyện này... Không nói trước với thầy Tân một tiếng, đây là chúng ta không đúng, là vượt quá chức phận”
Mộng Thiên Nguyệt ra vẻ có lỗi.
“Vì bày tỏ lòng xin lỗi, chúng ta chuẩn bị một ít quà nhỏ cho thầy Thần, mong thầy Tân chớ có từ chối, đây vốn là lợi tức ngươi nên nhận được.”
"Vốn là lợi tức của ta?”
Tần Phương Dương nhíu mày.
Hắn đã biết được cái gọi là lợi tức kia là cái gì, thế cho nên bây giờ hắn mang một bụng lửa giận muốn trút ra, rất muốn đè đầu hai kẻ quyền cao chức trọng trước mặt này vào hố phân.
Nhưng Tân Phương Dương hiểu rõ.
Rất nhiều chuyện, thật sự là không phải cứ muốn là có thể làm được.
“Không biết đó là gì vậy?”
Mộng Thiên Nguyệt lấy một thẻ ngân hàng ra, đặt lên bàn rồi đẩy lại đây: “Trong thẻ ngân hàng này có một tỷ tỉnh nguyên tệ”
Ánh mắt Tân Phương Dương khẽ động.
“Trong cái nhẫn không gian này có mười viên Tỉnh Hồn Hỏa Diễm đan và mười nghìn viên Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm”
“Đây là một quyển công pháp, nghe nói tu luyện theo nó thì có thế tu luyện đến cảnh giới thượng Hóa
“Một chút đồ không lọt được vào mắt anh Tần nhưng là tâm ý của hai nhà chúng ta..."
Mộng Thiên Nguyệt cười hòa ái: "Hai nhà chúng ta chưa được sự cho phép đã làm chuyện này, thật ra mục đích chủ yếu là... Muốn kết giao bạn bè với ngươi.”
Ninh Tùy Phong cười tủm tỉm: “Thầy Tân, lão hủ biết rõ đưa ra yêu cầu này đúng là đường đột, vẫn mong thầy Tân xem ở việc đôi ta xuất phát từ thành tâm thành ý mà nể chút mặt mũi.”
Tân Phương Dương rất muốn bùng nổ tại chỗ.
Hắn thật sự không có chút thiện cảm nào với hai người trước mặt này.
Nhất là nhìn thấy số tài sản giá trị trên trời này, trong lòng Tân Phương Dương đau thắt từng cơn: không biết có bao nhiêu hảo hẳn vì những thủ đoạn đê tiện này mà bị ngăn cản bước chân gϊếŧ giặc phục quốc, lưu lạc thành tay sai của kẻ khác.
Nhưng hắn lại không tìm được lý do bùng nổ.
Nói thế nào cũng là người khác phí sức lực giúp ngươi giải quyết một vài phiền toái, cho dù ngươi không cần người khác giúp đỡ, cho dù cách làm của họ ác liệt nhưng chung quy người khác cũng đã làm.
Chuyện này, nên làm gì bây giờ?
Tân Phương Dương đột nhiên nghĩ đến một người.
Tả Tiểu Đa.
Nếu Tả Tiểu Đa ở đây thì tên đó sẽ làm sao? Sẽ xử lý như thế nào?
Ngẫm lại bây giờ cũng không có ai để thảo luận, quả nhiên loại chuyện này luôn làm mình nhức đầu, Tần Phương Dương đứng thẳng dậy nói: “Ta muốn gọi điên thoại”