Ở trong một thế giới mà trung bình hai mươi nghìn Tinh Nguyên tệ đủ cho một gia đình bình thường yên ổn sống trong một năm, liên tục thử nghiệm bốn lần tiêu tốn mất một trăm nghìn Tinh Nguyên được xem là một khoản tiền vô cùng lớn.
Cũng nhờ Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình có hiểu biết sâu rộng, biết được trên đường tu hành có nhiều kỳ ngộ mới có thể tiếp nhận chuyện như vậy, nên mới chấp nhận ba lần bốn lượt thử nghiệm, nếu đổi lại là cha mẹ bình thường sợ rằng sớm đã nổi trận lôi đình rồi.
Mà vợ chồng Tả Trường Lộ không hề biết, lần thứ năm khi Tả Tiểu Đa tự mình thử nghiệm đã thành công!
Nếu không thì không biết chuyện này sẽ còn tiếp tục đến lúc nào.
Cũng vì vậy mà Tả Trường Lộ rất hối hận: Nếu như lúc đầu, một năm thử nghiệm thêm vài lần? Tả Tiểu Đa sẽ thức tỉnh sớm hơn vài năm hay không?
Nhưng vấn đề này đã được định trước là không có đáp án.
Chuyện đã qua rồi thì không có cách nào cứu vẫn được, cho dù là đại năng giả thần thông quảng đại cũng không có cách nào làm được, quá khứ chính là quá khứ.
“Để hắn tự mình đi đi”
“Ừm... Hửm? Vậy ngươi nói đi du lịch là thật sao?”
“Là thật đó!”
“Thật sự không dẫn theo hai đứa nhỏ?”
“Dẫn hai đứa nó theo làm gì? Cản trở à?” Sắc mặt Tả Trường Lộ ghét bỏ.
"Chuyện này có ổn không?”
“Bây giờ không giống với trước kia, Tiểu Đa cũng đã đặt chân vào con đường tu hành, chưa chắc không thể đuổi kịp Tiểu Niệm, đương nhiên nên để cho hai đứa nó có khoảng thời gian ở riêng với nhau, dung hòa một chút, chúng ta vẫn luôn ở nhà thì thật sự cũng rất bất tiện..”
"Vậy lỡ như...”
"Cho dù là lỡ như... thì cũng có liên quan gì đâu?”
"Ừm, nói cũng đúng”
“Vốn dĩ là như vậy mà”
“Được. Vậy cứ quyết định thế đi.”
“Không phải trước đó đã nói cứ quyết định như vậy đi hay sao.”
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm không hề biết được, bản thân hai người đã bị cha mẹ hoàn toàn chặn đứt nguyện vọng đi du địch cùng nhau, lúc này vẫn còn đang trao đối về vũ khí.
Tả Tiểu Niệm tìm thấy một đống hình ảnh, trải từng tấm từng tấm lên gường của Tả Tiểu Đa, trải đây cả giường đều là kiểu dáng của các loại trường kiếm.
“Nhìn xem, nhìn này. Cái nào đẹp nhất.”
“Theo như ta thấy thì tất cả đều rất bình thường.”
Tả Tiểu Đa cầm trước vài tấm hình cán kiếm lên: “Những thanh kiếm này, còn có thanh này thanh này thanh này... Toàn bộ đều là trường kiếm dành cho nam; Hoàn toàn không phù hợp với ngươi. Còn thanh này thanh này thanh này... Hình dáng phong cách cũng không hề phủ hợp với ngươi...”
Sau khi chọn lựa như vậy thì chỉ còn lại ba tấm ảnh cuối cùng.
“Còn ba tấm này vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận” Tả Tiểu Đa nói.
Hai mắt Tả Tiểu Niệm lấp lánh: “Ta cũng thích ba thanh kiếm này; Nhưng vẫn cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đấy."
Tả Tiểu Đa sờ căm nói nói: "Thiếu gì? Thiếu... Một loại phong cách phù hợp với ngươi. Không có loại tư chất có sẵn khi vừa sinh ra giống ngươi, không giống loại cảm giác lúc có lúc không của tiên nhân, hơn nữa còn không có loại cảm giác cao lãnh thuần khiết mộc mạc.
Tả Tiểu Niệm gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, ta cũng có cảm giác đấy.”
Đôi mắt xinh đẹp của Tả Tiểu Niệm đang lấp la lấp lánh, nàng làm gì có loại cảm giác đấy đâu, thật ra là sau khi Tả Tiểu Đa nói xong mới phát hiện ra, ồ, Cẩu Đát nói rất có lý!
“Thông thường trường kiếm có ba thước, có ba thước ba, nhưng nếu như ngươi dùng thì không cần phải dài như vậy, ta cảm thấy hai thước bảy là đủ rồi”
Tả Tiểu Đa ra dấu miêu tả chiều dài.
Tả Tiểu Niệm lấy đoản kiếm của mình ra đo: "Hai thước bảy, dài hơn cây hiện tại một thước hai... Vẫn tốt vẫn tốt.”
“Rộng 5cm là được rồi đúng không?”
“Cần phải nhỏ hơn một chút, 45cm”
“Ừm, chế tạo thành màu trắng; Đừng nên dùng. loại sắt thép có màu, dùng loại màu trắng trong thì thế nào?"
“Như vậy đương nhiên tốt rồi, có thể đổi màu không?”
"He he, ta có đặc biệt tìm hiểu qua rồi, Thiên Huyền Kim chính là món đồ tốt, có thể tạo ra bất cứ màu sắc và tính chất đặc biệt nào mà ngươi muốn”
“Được."
“Mũi kiếm không nên chỉ có một đoạn trên đầu như vậy, thẳng từ khoảng hai thước tư trở đi bắt đầu tụm lại, dùng hình giọt nước thẳng đến mũi nhọn. Lưỡi kiếm bắt đầu trực tiếp từ đây tới đây, thế nào?”
“Được.”
Tả Tiểu Đa đang nói, Tả Tiểu Niệm đang suy nghĩ đang tưởng tượng.
Đúng lúc đẩy, một Tỉnh Linh khí màu ngà tỏa ra từ trong tay của Tả Tiểu Niệm, hình thành khuôn mẫu. như lời Tả Tiểu Đa nói.
“Kiếm cách..."
Tả Tiểu Đa còn chưa nói xong thì Tả Tiểu Niệm đã hừng hực hứng thú mở miệng nói: “Kiếm cách ta đã nghĩ xong lâu rồi, dùng hai con chó nhỏ màu trắng làm kiếm cách thì sao?"
Chó nhở?
Tả Tiểu Đa trợn mắt cứng họng: "Bà chị à, bảo kiếm này ta dựa theo hình ảnh của Tiên Nữ để chế tạo, không phải là đồ chơi của em bé, hiểu không!"
'Vẻ mặt Tả Tiểu Niệm sụp đổ, nói: “Vậy phải làm sao đây? Ta vẫn muốn dễ thương một chút”
“Dễ thương? Có hơi không phù hợp với tạo hình nhân vật không? Ta cảm thấy cán kiếm, đầu kiếm, kiếm phong, tất cả đều sử dụng hình dáng của Phượng Hoàng, cộng thêm tua rua của kiếm, hoàn mỹ băng, hoàng, được không?" Tả Tiểu Đa bị thiết kế của chính mình làm cho sợ hãi.
Trên tay của Tả Tiểu Niệm, dựa theo tưởng tượng của Tả Tiểu Đa tạo ra hình dạng cho trường kiếm, đẹp đế tỉnh xảo, vừa nhìn chính là vật phẩm tuyệt thết
Thần phong vô thượng!
Trần đầy cảm giác sang trọng mờ ảo, còn phảng phất cảm giác hào hùng không thể với tới được.
Tả Tiểu Niệm méo miệng nói: “Nhưng mà ta vẫn muốn làm một con chó nhỏ trên đó...”
Tả Tiểu Đa đen mặt: “Không được! Quá phá hoại hình tượng, tuyệt đối không được!”
Cho dù là hình tượng của thanh kiếm, hay là hình tượng của ta đều sẽ bị phá hoại, tuyệt đối không được!
“Được đi mà!”
“Nói không được là không được.”
Thái độ của Tả Tiểu Đa kiên quyết hơn bao giờ hết.
Lại còn muốn tạo thêm một con chó nhỏ trên kiếm của bản thân ngươi? Hừm! Có ý gì đây!?
"Vậy, vậy để ta suy nghĩ lời ngươi nói một chút đã.”
Tả Tiểu Niệm không còn do dự nữa.
Bảo Tả Tiểu Đa chụp đi chụp lại vài chục tấm ảnh kiểu dáng trường kiếm mà bản thân xây dựng bằng linh khí, cẩn thận lưu lại.
"Chị Tiểu Niệm, vũ khí ta muốn sử dụng, là chùy”
Tả Tiểu Đa nói rất nghiêm túc.
“Chùy?!"