Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 14: Tiểu Đa Ca Ca Ngươi Đừng Đi...




Giờ khắc này, trong lòng Hồ lão sư kích động đến cực điểm.

Bởi vì cuối cùng mình đã đưa tiễn được Tả Tiểu Đa đi rồi mà kích động, cũng từ tận đáy lòng vui vẻ thay cho Tả Tiểu Đa cuối cùng đã đột phá.

Đứa nhỏ này ở đây đau khổ năm năm, cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài; Hồ lão sư cũng vui vẻ thay hắn. Trong năm năm này, Hồ lão sư rõ ràng biết, Tả Tiểu Đa cố gắng cỡ nào.

Dáng người trưởng thành, lại đến trường với một đám trẻ con, nào chỉ là hạc giữa bầy gà mà thôi?

Những ánh mắt khác thường xung quanh kia, đổi thành người bình thường sớm đã không chịu nổi, nhưng Tả Tiểu Đa vẫn luôn kiên trì, một tiết cũng không nghỉ.

Hắn cưỡng ép chịu đựng, cố gắng hơn bất cứ ai. Trong trường học tu luyện, lại khiến mình tu luyện đến bất tỉnh, nhưng tan học về nhà, gội đầu vẩy tóc lại trở về dáng vẻ không tim không phổi không biết xấu hổ.

Hắn nhẫn nhịn tất cả, không để cho người trong nhà lo lắng, cuộc sống như vậy, đã qua sáu năm.

Hắn đã đưa tiễn năm giới học sinh!

Bản thân lại chịu đừng tất cả chỉ trích và ánh mắt quái dị, sáu năm không có thư giãn!

Rất nhiều người nói hắn da mặt dày, nhưng Hồ lão sư xưa nay không cho rằng như vậy, mặc dù Tả Tiểu Đa ảnh hưởng tới công trạng tiền thưởng trong năm năm của nàng, nhưng, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa nói cái gì, ngược lại vẫn rất đau lòng cho hắn.

“Nếu Tiểu Đa có thể xông phá cánh cửa này, thành tựu tương lai, tất nhiên bất khả hạn lượng!”

Đây là Hồ Nhược Vân đã nói.

“Buổi tối hôm qua tâm huyết dâng trào... Đã đột phá.”

Tả Tiểu Đa chất phác lại mang theo một chút đắc ý, cười hắc hắc nói: “Vì vậy sáng sớm đã đến tìm lão sư nói chuyện a.”

Hồ Nhược Vân vui mừng cười: “Quá tốt rồi... Tiểu Đa, nhất định phải cố gắng lên, tranh thủ trước hai mươi tuổi, cho dù thế nào cũng phải đột phá Võ Sư cảnh, tiến vào Tiên Thiên.”



Nàng vui vẻ từ đáy lòng.

Từ trong nụ cười ngây ngô của Tả Tiểu Đa, nàng có thể cảm giác được thời khắc này Tả Tiểu Đa rất nhẹ nhõm, thoải mái giống như “Tất cả chuyện cũ đã bay theo gió”.

Nàng hoàn toàn yên tâm.

Năm năm mưa gió, cũng không lưu lại ám ảnh gì trong lòng đứa trẻ này, người lại, khiến tính cách của hắn càng thêm cứng cỏi!

“Buổi chiều ta sẽ dẫn ngươi đến Võ Sĩ ban đưa tin!”

Hồ Nhược Vân mừng rỡ nói: “Cơ sở ngươi đã được đánh tốt, văn hóa lý luận cũng trực tiếp tu đến cao cấp, hiện tại học kỳ đã qua một phần ba, ngươi trực tiếp tiến vào Võ Sĩ ban sẽ rất mệt mỏi, nhưng ngươi chịu đựng được thì sẽ không sao. Dù sao dựa theo học kỳ bình thường, đợi thêm ba tháng, ngươi sẽ lãng phí thời gian.”

Tả Tiểu Đa cảm kích nói: “Ta hiểu rồi, tạ ơn Hồ lão sư.”

Đối với Hồ lão sư, Tả Tiểu Đa tôn trọng từ trong lòng, sáu năm qua mình làm trễ nải bao nhiêu công trạng tiền thưởng của người ta, nhưng lại chưa bao giờ nhận đối đãi khác biệt, đổi lấy là vô tận kiên nhẫn và chiếu cố.

Một thân phản nghịch của Tả Tiểu Đa không thể phát ra được.

Bây giờ cuối cùng đã giải thoát, trốn thoát khỏi gông xiềng của Hồ Nhược Vân, Tả Tiểu Đa cũng toàn thân nhẹ nhõm.

...

Hồ Nhược Vân đưa Tả Tiểu Đa về lớp, bản thân vội vã đến phòng hiệu trưởng.

“Tả Tiểu Đa đột phá? Là Tả Tiểu Đa đã lưu ban năm năm kia?!”

Hốc mắt của Lý hiệu trưởng giống như không chứa được tròng mắt, suýt chút nữa bắn ra.



“Thật sự đột phá! Hơn nữa, còn tiên bộ một bước dài! Tinh lực ở đan điền nồng đậm, tinh hỏa chảy ngược rèn luyện xương cốt, đã rèn luyện xong đùi phải.”

Hồ Nhược Vân vui vẻ nói: “Đứa nhỏ này, cuối cùng đã đi ra được rồi!”

Lý Trường Giang hiệu trưởng nhìn Hồ Nhược Vân, cũng thở dài, nói: “Ngươi cũng có thể đi ra.”

Hồ Nhược Vân hốc mắt đỏ lên, nói: “Đứa nhỏ này có tiền đồ, có thể đi qua, ta thật vui vẻ.”

Lý Trường Giang khẽ thở dài, nhìn thê tử của mình, nói: “Cũng ủy khuất ngươi.”

Tả Tiểu Đa vẫn không có khả năng đột phá, đặt trong lớp các lão sư khác, khẳng định người ta không vui, Lý hiệu trưởng cũng chỉ có thể đưa gia hỏa này đến trong lớp vợ mình.

Dù sao, học viện lớn như vậy, người biết hai người là vợ chồng cũng không nhiều, nhiều lắm trong lòng chỉ âm thầm mắng một câu hiệu trưởng không công bằng, nhưng người nào dám nói ra?

“Ngươi định làm gì?” Lý Trường Giang hỏi.

“Lập tức an bài hắn tiến vào Võ Sĩ ban!”

Hồ Nhược Vân kiên định nói: “Đứa nhỏ này, thời gian không nhiều lắm. Chậm trễ nữa, ta lo lắng, sẽ đi theo con đường của ta năm đó.”

Trên mặt Lý Trường Giang hiện lên vẻ áy náy, nói: “Được, buổi chiều ta sẽ an bài hắn tiến vào Tinh Hồn Tháp, trước lập hồ sơ thông lên Thiên Địa Võng; sau đó lập tức an bài hắn tiến vào Võ Sĩ ban.”

Hắn ta khẽ thở dài, nói: “Ngươi yên tâm, ta vẫn đang nghĩ biện pháp, lão Liêu ở kinh đô đã nói có tin tức của vật kia rồi.”

Hồ Nhược Vân buông lỏng nói: “Ừm, không quan trọng, từ từ sẽ đến. Nhiều năm như vậy, ta cũng đã quen, hiện tại ta chỉ muốn nhìn thấy, đám con nít này đều có thể thuận lợi trưởng thành thôi.”

Nàng quay người đi ra ngoài, thúc giục nói: “Nhanh thông báo với Thiên Địa Võng đi.”

...