Khuyết Tử Tâm Sa

Chương 31: Hỗn Độn phá thành [2]




Tịch Nhiên không tiện nói ra tên thật, bởi lẽ dính đến Hoa Gian Lộ cũng không hay, đành mượn danh của Nhị thống lĩnh rồi.

Bạch Nam Tư đi một vòng quan sát, dường như không tin lắm.

" Mao Bất Di xưa nay không tuyển hầu nữ, ngươi nói dối cũng phải tìm hiểu kĩ chút. "

" Cô ấy quả thật là tì nữ của phủ ta, Bạch Nam Tư, ngươi là đang muốn làm gì? "

Mao Bất Di một thân đen tuyền đi đến, Bạch Nam Tư nhìn thấy người đến là nhị thống lĩnh nên không chắn trước Tịch Nhiên nữa. Mặc dù nàng đã thay đổi dung nhan lẫn cả vóc dáng nhưng hỏa khí trong người lại quá rõ rệt, Cửu Diệm Chi hỏa quả thật rất mạnh, chỉ cần để lộ hỏa khí, một hơi thở nhẹ cũng toát ra khí nộ kinh nhân.

Lần đó khi Bạch Nam Tư nhìn thấy hỏa nộ cuồn cuộn của Lạc Ngư Phi lại nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Kiều Ý Nhi thì vừa sợ vừa giận. Sau khi nghe tin bằng hữu đã qua đời vì Lạc Ngư Phi thì càng thêm căm ghét, ngày ngày tu luyện không ngừng, tuy chỉ là Lục Diệm Chi hỏa nhưng đã đạt tới cảnh giới cao nhất, không phải ai cũng tiện vây vào. Ngày hắn nhìn thấy trên đêm nổi ánh hồng quang đỏ rực cả bầu trời thì hắn đã biết, Lạc Ngư Phi quay về rồi, không chỉ có hắn mà cả Phượng thành này cũng đều ngầm hiểu được điều này nhưng ngày qua ngày cũng không nhận thấy được tin tức gì, bản thân Bạch Nam Tư lại vô cùng sốt ruột. Hắn muốn đấu với Lạc Ngư Phi, không phải vì trả thù cho Kiều Ý Nhi mà chỉ là ham muốn cá nhân. Hắn tuy không phải hạng tốt lành gì nhưng hắn cũng rõ một điều, Kiều Ý Nhi là bị người khác hại chết, mục đích chính là đẩy Lạc Ngư Phi vào chỗ chết. Bạch Nam Tư lại khinh thường Nhị điện hạ vì nàng bị ghẻ lạnh, không được xem trọng nhưng sau lần đó, hắn đã bị nàng chọc vào lòng tự tôn, muốn giao đấu, muốn Lạc Ngư Phi thua thê thảm, lăn lốc dưới chân của hắn.

Mao Bất Di muốn qua đứng chắn cho Tịch Nhiên nhưng đi được vài bước thì bị Bạch Nam Tư lườm lạnh, hắn nhìn Mao Bất Di.

" Ngươi hỏi ta đang muốn làm gì? Tì nữ này cứu thích khách muốn ám toán ta, nói xem, ta có nên bắt về thẩm tra hay không? "

Bạch Nam Tư đưa mắt nhìn Tịch Nhiên, không hiểu sao mà cảm thấy nữ nhân này cực kỳ chướng mắt. Mao Bất Di hai tay chấp sau hông, bày ra bộ dạng ung dung.

" Ồ, nhưng ta không cho ngươi đem người của ta đi. "

Mao Bất Di đi qua kéo tay Tịch Nhiên ra sau lưng, Tịch Nhiên cũng nhanh chóng đẩy tay của đối phương ra, hắn cũng để ý thấy điều đó. Bạch Nam Tư tức giận, vừa định thốt lên vài lời thì thị vệ chạy đến.

" Bẩm công tử, lần theo vết máu của thích khách, chúng thuộc hạ đã đuổi đến Nhất Tuyết lâu. "

Bạch Nam Tư " ồ " lên một tiếng. Quay sang nhìn Mao Bất Di.

" Nhị thống lĩnh, đó không phải là địa bàn của ngươi sao? Nào, dẫn ta đi, dẫn theo cả tì nữ kia. "

Mao Bất Di không nói lời, chỉ hơi cau mày khó chịu, đi trước dẫn đường cho mấy người họ. Ra đến đường lớn, Mao Bất Di leo lên ngựa với nhóm binh lính phía sau chừng hai chục người. Tịch Nhiên được chuẩn bị một cỗ xe ngựa nhưng nàng không ngồi, tránh để tên kia sinh thêm phiền toái. Bạch Nam Tư ngồi trên Xích Lĩnh tọa kỵ. Một con hổ toàn thân đều phát lửa, cực kì hung hăng, đây là tọa kỵ mà Bạch Nam Tư đã tự mình thu phục ở núi Tiêu Diêu.

Ba người cùng đi đến Nhất Tuyến lâu, đi được nửa đường thì phía sau truyền đến tiếng quạ kêu đầy trời, Tịch Nhiên quay lại xem thử thì trông thấy bầu trời đen đang dần tiến tới Phượng thành, cảm thấy có điều bất ổn nàng liền đạp đất bay lên cao quan sát thì nhìn thấy một làn khí đen đang di chuyển rất nhanh, nó còn phát ra những tiếng rầm rú kì dị, cây cỏ nơi nó đi qua cũng lần lượt héo rủ, nhanh chóng trở nên xơ xát. Chim chóc bị khí đen bám lấy liền biến thành tro tàn, bay về phía Phượng thành.

" Bên ngoài có vật đang tiến vào thành, hình như là vật hung. "

Mao Bất Di nghe thấy liền chuyển hướng, phi ngựa về hướng cổng thành. Bạch Nam Tư ra lệnh cho binh lính tập hợp, hỗ trợ tiếp ứng cho Nhị thống lĩnh bất cứ lúc nào.

" Tất cả nghe lệnh, tập hợp tại cổng thành chờ lệnh tiếp ứng cho Mao Bất Di. Ta ra đó thủ thành cùng hắn. "

Bạch Nam Tư quay đầu ngựa, hắn vừa giục ngựa đi được mấy bước thì dừng lại, quay đầu nhìn Tịch Nhiên.

" Hàm Dương phải không? Ngươi tìm nơi an toàn đi. "

Nói rồi hắn cưỡi ngựa phi đi mất. Quân lính phía sau cũng theo hàng thẳng lối, chạy theo Bạch Nam Tư. Tịch Nhiên nắm chặt hai tay, nhìn về phía mây đen cuồn cuộn đang đến gần.

Hai người nọ ai cũng có pháp lực lợi hại, cưỡi ngựa đến đó có phải hơi chậm chạp rồi không? Tịch Nhiên nghĩ đến đó liền bay lên đuổi đến cổng thành. Bạch Nam Tư vừa lên đến nơi đã nhìn thấy tì nữ Hàm Dương đứng ở đó.

" Ngươi mọc cánh mà bay sao? "

Nàng quay sang nhìn hắn với vẻ khó hiểu.

" Phượng hoàng có con nào gãy cánh sao? "

Mao Bất Di nhìn hai người mà lắc đầu. Hắn đến nơi đã lập tức bày kết giới, tầng tầng lớp lớp hỏa lực dày đặc bao trùm lấy cả Phượng thành. Từ phía sau có mấy luồng ánh sáng tiến đến gần, là Phượng chủ cùng Lạc Tiềm Trúc đem theo bốn người còn lại trong Ngũ Phượng, cả vị Bạch trưởng lão nữa. Tịch Nhiên nhìn thấy mẫu thân thì hơi lùi về sau, đụng phải Bạch Nam Tư, hắn chán ghét đẩy nàng ra, phủi phủi áo.

" Tì nữ thấp hèn, làm bẩn y phục của ta, bảo ngươi trốn thì trốn đi, chạy tới đây vướng tay vướng chân. "

Phượng chủ đưa mắt nhìn nàng một cái, Tịch Nhiên cũng không lãng tránh ánh mắt đó. Được một lúc thì Phượng chủ không nhìn nữa.

" Nhị thống lĩnh, kia có phải là… "

Mao Bất Di quỳ xuống " Vâng " một tiếng.

Lạc Tiềm Trúc tiến lên một bước, hai mắt hiện ra kim quang uy lực, hai tay từ từ nâng lên, theo hai tay là dòng kim quang theo cánh tay tụ ở lòng bàn tay. Lạc Tiềm Trúc tung cánh bay đến gần kết giới, giáng xuống một luồng hỏa lực ngút trời, khí đen bao lấy vật kia cũng đã vơi đi một ít. Lúc bấy giờ Tịch Nhiên mới có thể nhìn rõ được thứ đó là gì, nó là một tảng thịt khổng lồ, trông cực kì kinh tởm, xung quanh nó lại là dịch nhầy đen nhúa. Nàng từng nhìn thấy hình dáng của nó trông một cuốn sách, nếu như đúng thật thì nó chính là Hỗn Độn, một trong tứ hung. Bạch Nam Tư thấy vậy liền đứng lên phía trước, che cho Tịch Nhiên. Tên này có lẽ nếu không phải vì được chiều hư trở nên kiêu ngạo, khinh thường người khác thì có lẽ cũng là một người đáng để tin cậy.

Hỗn Độn gầm lên một tiếng, Lạc Tiềm Trúc liền bị đẩy trở vào lại chỗ ban đầu, dường như còn bị đả thương không nhẹ nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Từng mảng thịt trên người Hỗn Độn dần dần tảng ra, bám vào kết giới, Mao Bất Di nhanh chóng điều chỉnh lại, hai tay đan vào nhau, củng cố kết giới. Phượng chủ thấy thế liền lấy ra một cây đàn tranh được chế tác tinh xảo, đưa nó cho Lạc Tiềm Trúc. Nàng ấy nhận được đàn liền nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, ngồi lại nghiêm trang, bắt đầu đánh đàn. Từng tiếng đàn vang lên tạo ra một mũi tên xuyên qua kết giới ghim vào từng mảnh thịt đang bám lấy.

" Hỗn độn là một trong tứ hung, không dễ dàng đối phó như vậy. Cách này chỉ có thể tạm thời giữ chân. Muốn thêu rụi nó chỉ có Cửu Diệm chi hỏa nhưng kiếm đâu ra cơ chứ?"

Nàng nghe thấy thế liền nhìn lấy lòng bàn tay của mình, Bạch trưởng lão cũng đã lên tiếng như vậy thì xem ra đây là cách duy nhất. Lạc Tiềm Trúc vừa gảy đàn vừa liếc nhìn Tịch Nhiên. Trong một lúc sơ ý, hỗn độn đã gầm lên một tiếng chói tai, âm thanh truyền khắp cả Phượng thành, kết giới bắt đầu bị nứt rồi dần tan vỡ, Mao Bất Di phun ra một ngụm máu, kết giới đã bị phá. Trên trời xuất hiện rất nhiều quạ đen bay đến, người trong thành cũng lần lượt tạo ra kết giới cho nơi ở của bản thân, ai cũng mang sẵn tâm lý chiến đấu để bảo vệ gia đình.

Ngũ Phượng đồng loạt bay lên trên cao, ngũ hành hợp nhất lao về phía của hỗn độn. Bạch Nam Tư và Lạc Tiềm Trúc không ngồi yên mà bay lên cao, tung cánh dồn lửa đánh về phía hỗn độn. Quạ đen bay vào trong thành, bắt đầu tấn công kết giới, những phượng dân kia tu vi yếu ớt nhưng cũng đủ sức chống lại sự tấn công của quạ đen. Phượng chủ âm thầm đến gần chỗ của Tịch Nhiên, nắm lấy tay nàng.

" Phi Phi, ở yên đây, mẫu thân bảo vệ con. "

Bạch trưởng lão đang tạo pháp trận giam cầm hỗn độn. Dưới mặt đất hiện ra một vòng xoáy lớn, Bạch trưởng lão cầm trượng trong tay, bay lên cao chỉa về hướng hỗn độn. Nhưng chưởng lực vừa tung ra đã nhanh chóng bị khí đen nuốt chửng. Vòng xoáy kia dần dần lan vào thành, nó đi đến đâu phượng dân có tu vi kiếm cỏi liền bị hút vào đó, người có tham vọng càng lớn càng bị hút vào sâu hơn.