Mao Bất Di không lâu sau cũng lộ ra nụ cười mãn nguyện thấy rõ, hắn đi thật nhanh đến cuối đường. Mở mắt ra lại nhìn thấy Tịch Nhiên đang chớp chớp mắt nhìn hắn, hắn cười dịu dàng nhìn nàng.
Có là mộng cảnh cũng không sao, trước mắt ta đã là nàng.
Hắn mỉm cười đi đến bên Tịch Nhiên, nàng cười đến đôi mắt cong lên không thấy rõ nữa.
Bốn người mở cửa rời khỏi cổ mộ, bên ngoài là năm người đến vây bắt Cưu Di ban nãy. Tịch Nhiên nhìn thấy Đại Mao và Tam Mao liền nép sau lưng Nhan Tức.
“ Nhát như thỏ. “
Chàng nhỏ giọng nói với Tịch Nhiên.
Tam Mao nhìn thấy tiểu cô nương lạ lẫm kia thì lạnh lùng.
“ Người đến là ai? Mạo phạm đến Thần Tôn, không muốn sống nữa ư? “
Hắn lại nhìn sang Nhị Mao, ý muốn hắn đi qua chỗ của năm người bọn họ nhưng Bất Di vẫn chôn chân tại chỗ, không nhích đi tẹo nào.
“ Nam tử kia là Thái tử Thiên tộc, Tiều Nhan Tức. Nữ tử vận thanh y kia là công chúa Bắc hải, Thanh Kiều. Tiểu cô nương đeo mạn che kia là đồ đệ của Trình Tranh tiên sư ở Hoa giới, Tịch Nhiên. “
Tam Mao nghe đến là đồ đệ của Trình Tranh thì có chút thoải mái. Hắn liền mỉm cười, quay lại nhìn Đại Mao nhưng thấy hắn thật sự quá căng thẳng nên nén nụ cười xuống.
“ Đây, cái này, lão Đại, ngươi xem, họ đều là người của Thiên tộc, thêm nữa ban nãy nếu không phải có Cưu Di kia thì họ cũng bị hút vào cổ mộ đúng chứ, theo ta thì, bỏ qua đi, dù sao Phượng chủ phái ta đến là tiêu diệt Cưu Di, cũng đâu bảo làm khó họ đâu, đúng chứ? “
Mao Tống Tuyệt im lặng nhìn Tiều Nhan Tức, hắn nhớ Tiềm Trúc từng dặn dò đối với người của Thiên tộc nên tốt với họ một chút, thời gian qua nhờ họ mà Ngư Phi mới bình an trưởng thành, không cần làm khó dễ.
“ Khụ, khụ. Được rồi, nếu là người của Thiên tộc thì không cần làm khó, ba người thấy sao?”
Mao Tống Tuyệt quay lại nhìn ba người kia. Họ đều mỉm cười, dễ chịu mà bỏ qua. Mao Đông Đạo đi đến bên Mao Bất Di.
“ Lâu rồi không gặp ngươi, tối nay chúng ta phải cùng nhau uống rượu mới được. “
Tịch Nhiên âm thầm quan sát, nữ tử vận một thân màu đỏ chói kia là Kim Tuyền Nhi, một cô nương xinh đẹp, dịu dàng, điều khiển Thủy hành. Nam tử vận một thân lục y, môi luôn mỉm cười là Chu Phạn, ôn nhu, điềm tĩnh, điều khiển Mộc hành. Công tử nhã nhặn, vận một bộ phục thư sinh là Lại Tiêu Dao, điều khiển Kim hành. Mao Tống Tuyệt điều khiển Hỏa hành, Mao Đông Đạo điều khiển Thổ hành. Năm người bọn họ thường được người của Phượng thành gọi là Ngũ Vi Hành Sư.
Tiều Nhan Tức nhìn táng trúc khẽ lay, một cái liếc nhìn, hai sợi dây trói tiên đã bay ra, trói hai kẻ lạ lại. Thanh Kiều nhìn thấy liền mỉm cười, năm người kia cũng để mắt đến.
“ Nhan Tức, thả đệ ra. “
Hai người, một nam một nữ, nam là Tiều Cung Xuyên, nữ là Bách Nhu Nhan. Hai người họ sao lại ở cùng nhau cơ chứ?
“ Ha, cô nam quả nữ, lại lén lén lút lút, hai người định tạo lại hôn ước ư? “
Thanh Kiều châm chọc lên tiếng. Tịch Nhiên khẽ mỉm cười.
“ Im miệng, Thanh Kiều, đừng có nói năng hàm hồ. “
Bách Nhu Nhan chau mày, nàng ta cực kì không thích bị người khác xem là trò cười. Thanh Kiều nghe thấy thế liền biến ra một cây quạt, phe phẩy mà tiến lên vài bước.
“ Bách cô nương, cô đang tức giận với ai thế? Ha, bản thân còn đang chịu phạt, lại lên giọng với ai đây? “
Đột nhiên biến thành hai quả Kim Hỏa mịt trời, năm người kia liền nhanh chóng rời khỏi rừng trúc, trở về báo lại với Phượng chủ tình hình ngày hôm nay. Mao Bất Di sau đó cũng rời đi, chỉ liếc nhìn hai người họ một cái, liền theo sau nhóm năm người. Tiều Nhan Tức im lặng, biến ra một bàn trà, thảnh thơi ngồi đó rót trà xem chuyện. Khắp thủy tộc, ai cũng rõ việc Bắc Hải và Đông hải có xích mích, Thanh Kiều lại luôn có khúc mắc với Bách Nhu Nhan, nàng ấy xem thường việc nàng ta yêu thích Phàm nhân yếu ớt vô năng, lại xem thường cách nàng ta đối xử với tấm chân tình của Tam Xuyên nhưng sau này lại ghét cả hai người, một kẻ bị lụy vì tình với phàm nhân, một kẻ lại mụ mị đầu óc, xem mạng người như cỏ rác. Quả thật là đáng xem thường.
“ Hai người xông vào cổ mộ Di ư? “
Nhan Tức vừa thổi trà vừa nói, Tịch Nhiên chậm rãi đi đến ngồi đối diện Nhan Tức. Nàng trước kia luôn cảm thấy tội lỗi vài phần nàng điện hạ Đông hải này, việc Tam Xuyên làm quả thật rất đáng hận nhưng hắn yêu Nhu Nhan là thật.
Bách Nhu Nhan im lặng gật đầu, nàng ta một thoáng liền trở nên ảm đạm.
“ Sao vậy? Ngươi vì tò mò ư? À, hay ngươi có ý đồ gì đó? Muốn hồi sinh Phàm nhân đó ư? “
Thanh Kiều cầm quạt phe phẩy, xuống ngồi đặt lưng về phía bàn trà, ánh mắt không rời Bách Nhu Nhan.
“ Nàng ấy vì trốn tránh sự truy bắt của Phượng binh nên mới lỡ chạy vào đó. Ngươi nói chuyện với nàng nên tôn trọng nàng chút, đừng có mở miệng ra toàn là lời cay nghiệt. “
Tiều Cung Xuyên bước lên vài bước, đi thẳng đến chỗ của Nhan Tức.
“ Ca, thả đệ ra đi. Ta sẽ không chạy đâu. “
Thanh Kiều cười khẩy, nàng ấy hoàn toàn xem thường tên Tam hoàng tử này. Còn thua cả Tiều Úc Khanh.
“ Hỏi chuyện xong, tự khắc sẽ thả đệ đi. Ngồi đó mà tiếp chuyện, chớ nhiều lời. Ngươi, cũng ngồi đó. “
Nhan Tức nhìn sang Bách Nhu Nhan, cởi trói dây cho nàng ấy, lại biến ra hai cái ghế gỗ cho hai người họ ngồi. Bách Nhu Nhan chầm chậm đi đến, hành lễ với Nhan Tức rồi ngồi xuống ghế, Tiều Cung Xuyên cũng đến ngồi trên ghế.
“ Nói, tại sao lại bị binh lính vây bắt? “
Bách Nhu Nhan im lặng một lúc mới ngước lên nhìn Nhan Tức.
“ Ta vì tìm hoa Dung Thùy nên mới đến Phượng thành, đêm đó không cẩn thận nên bị phát hiện, trong lúc sơ suất đã bị hút vào cổ mộ, ta ở trong đó không tìm thấy đường ra, đã ở trong đó mấy hôm, sẵn tiện dưỡng thương, sau đó ta đã gặp Tam điện hạ. Ngài ấy đã giúp ta thoát khỏi cổ mộ. “
Tịch Nhiên ngẫm nghĩ, cảm thấy có chút kì lạ, hoa Dung Thùy đúng là loại thảo dược hiếm có nhưng chẳng phải mấy tháng trước, Hoa giới đã gửi tặng cho Đông hải hai đóa hay sao, bây giờ sao lại chạy đến Phượng thành tìm kiếm trong đêm, lẽ nào mục đích của nàng ta là hồi sinh phàm nhân kia.
“ Dám hỏi cô nương, Đông hải mấy tháng trước vừa được Hoa giới bọn ta gửi tặng hai đóa Dung Thùy, chính tay Linh Anh đã đưa đi, sao bây giờ lại chạy đến Phượng tộc tìm hoa, hai đóa trước không đủ sao? “
Lúc này hai người ngồi trên ghế gỗ mới chú ý đến Tịch Nhiên. Bách Nhu Nhan lại im lặng. Tiều Cung Xuyên nhìn qua nàng ấy một hồi liền thở dài.
“ Các ngươi chắc còn nhớ ngày ta bị chịu phạt rồi ngất đi trước phủ của tiểu Phi Phi chứ? Trước đó, ta đã đến La Vực, thu lượm hồn phách của phàm nhân rồi để vào bình Thanh Thủy, sau đó cuối cùng cũng có thể nắn tạo gân cốt, đưa nhập kí ức của phàm nhân đó vào lại cơ thể nhưng còn thiếu một loại thuốc dẫn, kích thích kinh mạch, mang lại hơi thở, nàng ấy sau đó liền nhớ ra có hoa Dung Thùy nhưng việc này là trái Thiên đạo nên không dám dùng của Đông hải, sợ bị phát hiện ra. Cho nên mới mạo hiểm đến Phượng thành trộm nó về. “
Nhan Tức nghe thấy thế thì cực kì tức giận, chàng đặt mạnh tách trà xuống bàn.
“ Làm càn. “
Bách Nhu Nhan im lặng thở dài, đối với nàng ta, mạng sống của phàm nhân đó là vô cùng quan trọng.
“ Tại sao cô nương phải cố chấp với phàm nhân đó như thế? Lẽ nào cô không sợ Thiên đạo sẽ trừng phạt cô sao? “
Tịch Nhiên nhìn chăm chăm vào Bách Nhu Nhan, thần tiên không được có tâm tư với người phàm, mệnh thọ phàm nhân ngắn ngủi còn tiên nhân lại quá dài, quá lâu. Thử hỏi, nếu người đó mang trong mình chấp niệm, mãi mãi không buông bỏ được vậy thì tiên nhân đó sẽ làm gì khi người phàm, người yêu của mình bị sinh lão bệnh tử vây khốn? Sẽ dùng tiên lực, làm trái đạo trời, chọc giận Thiên đạo, để cho chúng sinh bị Thiên đạo giày vò, Tiên tộc sẽ bị Thiên đạo trừng phạt, người phàm cũng sẽ bị trừng phạt. Tình yêu giữa tiên và người là cấm kị, tuyệt đối không thể diễn ra. Thử hỏi, nếu một vị Thượng Thần không đặt chúng sinh làm đầu, trong mắt chỉ có một phàm nhân vô năng yếu ớt, thọ mệnh như ngọn đèn treo trước gió, Thượng Thần ấy sẽ làm gì? Buông bỏ hay cố chấp nắm giữ?
Bách Nhu Nhan chỉ là một Thượng Tiên trong vô vàn những thần tiên của Thiên tộc nhưng nàng ta có thể vì một phàm nhân mà bất chấp làm trái Thiên đạo. Hôm nay dùng hoa Dung Thùy cứu một mạng phàm nhân, ngày mai phàm nhân kia lỡ may chết đi, không còn hoa nữa, nàng ta sẽ làm gì? Lại nói Tiều Cung Xuyên chấp mê bất ngộ, nhìn thấy người thương đau khổ, bị lụy, hắn sẽ ngồi yên ư? Hai vị thần tiên tuy không có sức lật đổ Thiên Địa, phá hủy Càn Khôn nhưng kẻ sống ta chết, kẻ khóc người đau. Mang trong mình tình yêu khó cưỡng cầu lại như con thêu thân lao vào trong đống lửa. Họ không để chúng sinh trong mắt thì những phàm nhân vô tội kia há chẳng phải sẽ như đàn kiến nhỏ dưới chân họ ư?
Một người làm sai, người kia cũng làm sai. Lí do chỉ vì tình yêu cấm kị thôi ư? Vì tình yêu ấy mà làm trái Thiên đạo, chịu sự trừng phạt, đáng không?
Bách Nhu Nhan ngước lên nhìn Tịch Nhiên, cô nương này đeo mạn che, đôi mắt kiên định không hề lung lay, một thoáng đã khiến điện hạ Đông hải cảm thấy bản thân thật ngu dốt.
“ Ta và chàng gặp nhau ở nước Tinh Phong…”
Bách Nhu Nhan khi ấy đến nước Tinh Phong dạo chơi. Đi đến trấn Khuê Minh, nàng ấy trông thấy một nam tử, ăn vận thư sinh, mắt thanh mày tú, đang chẩn bệnh cho người dân.
Công tử ấy nói cười nhẹ nhàng, khiến người ta nhìn vào liền có cảm tình. Bách Nhu Nhan vừa muốn đến đó xem cho kĩ thì có một cô nương dẫn theo nhóm nam tử lực lưỡng dừng trước sạp khám bệnh của công tử kia.
“ Công tử, tiểu thư nhà ta mến mộ công tử đã lâu, nay mời công tử về làm tướng công gia. Người đâu, đem đi. “
Chỉ thấy hai kẻ to tướng, thô lỗ đi đến xách hai cánh tay của vị công tử ấy, thô bạo lôi đi. Bách Nhu Nhan dùng chưởng phép đánh ngã hai người kia.
“ Tiểu thư nhà cô ngang ngược như thế ư? “
Nha hoàn kia nhìn từ trên xuống dưới người Bách Nhu Nhan, sau đó quay người rời đi, không nói lời nào cả. Bách Nhu Nhan đến đỡ vị công tử bột kia đứng dậy.
“ Cảm tạ cô nương đã ra cứu giúp, Hoa tiểu thư kia đã nhiều lần bắt ta đi nhưng đều không thu lại kết quả gì nên mới thả đi rồi lại bắt về. Tại hạ là Chu Phạm Văn, cô nương, dám hỏi quý danh của cô nương? “
Bách Nhu Nhan nhìn dáng vẻ yếu ớt của Phạm Văn liền bật cười.
“ Tiểu nữ là Bách Nhu Nhan. “
Từ đó về sau, Bách Nhu Nhan thường xuyên lui đến sạp khám bệnh của Phạm Văn, hai người chuyện trò lâu ngày, tình cảm dần nảy sinh. Có một lần, Bách Nhu Nhan được triệu về Tiên tộc chỉ vì Tam Xuyên mở tiệc mừng mất mấy ngày lại níu kéo nàng ấy trong cung hơn một tháng. Phạm Văn ở Hạ giới chờ đợi Bách Nhu Nhan, còn nhớ hai người có hẹn ước mười ngày ở quán trà Tân Khanh nhưng đã một tháng trôi qua vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu. Phạm Văn sốt ruột, lo lắng sợ rằng nàng đã gặp chuyện, sau đó Bách Nhu Nhan thoát khỏi Tam Xuyên liền nhanh chóng đến trấn Khuê Minh, tìm kiếm Phạm Văn. Chỉ nghe người hàng xóm gần nhà chàng bảo
“ Hắn ấy à, mấy hôm trước đã đem tay nải đi tìm người rồi, nói là tìm bằng hữu, sợ người đó gặp chuyện nên đã tìm rồi. Hắn đi về hướng Đông đó. “
Bách Nhu Nhan lần theo hơi thở còn sót lại mà tìm thấy Phạm Văn.
“ Nhu Nhan, cô không sao ư? Ta sợ cô đã gặp chuyện chẳng may nên đem theo tay nải kiếm cô, ta nhớ cô từng nói cô sống ở hướng Đông nên ta đi về hướng Đông tìm cô. “
Chỉ một câu nói ấy đã làm cho Bách Nhu Nhan hoàn toàn yêu sâu đậm người này. Tam Xuyên lén lút bám theo Bách Nhu Nhan, đã biết đến sự hiện diện của tên phàm nhân vô năng này. Sau đó hai người họ ở bên nhau, chàng chàng thiếp thiếp, ân ân ái ái. Tiều Cung Xuyên theo sát hai người họ, theo dõi từng chút một, đối với Phạm Văn là thù hằn địch ý, một đêm đã bắt phàm nhân đó đi. Tự ý tướt đoạt đi tính mạng của phàm nhân đó. Sau khi Bách Nhu Nhạ biết chuyện đã vô cùng đau lòng, nàng ấy ở lại ôm xác của Phạm Văn mà không nói lời nào.
Tịch Nhiên thở dài, Cung Xuyên làm càn đến thế, bị trừng phạt như vậy cũng không ngoa.