Khuyên Ngươi Cải Tà Quy Ta

Chương 6: Phục Loan Ẩn Hộc




Edit: Cây Nấm Nhỏ

_____________________

Chương 6: Phục Loan Ẩn Hộc

Sở Yến cởi áo lông chồn ra, đi tới, phủ lại trên thân người kia, rồi ngồi về chỗ cũ.

Vừa rồi không mặc áo khoác, cuối cùng hắn cũng thấy rõ Liễu Tĩnh Thủy mặc đồ như nào.

Một thân áo trắng thuần khiết không giấu nổi khí chất lịch lãm, tao nhã, văn chìm không nổi bật nhưng lại đẹp đẽ tinh tế, lộ ra vài phần quý giá, bên hông đeo một miếng ngọc, treo cùng còn có một quả cầu hương.

Hôm qua ở cạnh Liễu Tĩnh Thủy hắn ngửi được trên người y có một mùi hương trộn giữa hương khói và mùi cỏ xanh, dịu dàng, thanh mát, có một loại thánh khiết không thể vấy bẩn.

Có lẽ mùi hương này là trong quả cầu phát ra... Nhưng mà hình như mùi hương hôm nay không giống.

Mùi hương hôm nay như là nước tuyết vừa tan, chảy lượn trên con suối nhỏ, tươi mát mạnh mẽ, có cảm giác xa cách, không dính khói lửa nhân gian.

Kết hợp với khí chất trên người y, trong trẻo lại lạnh lùng, khí chất quân tử nghiêm chính bình thản, im lặng lại xa cách.

Hai loại mùi hương này khác nhau, có lẽ đã đổi hương liệu bên trong.

Sở Yến có chút kích động, lần đầu tiên hắn thấy một nam nhân chú trọng chi tiết như vậy. Hắn cảm thấy trên phương diện bên ngoài, người này nhất định là tri âm của mình.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại mở miệng: "Ngươi ăn mặc rất đẹp."

Liễu Tĩnh Thủy giật mình, nhướng mày, đáp lời: "Ngươi cũng vậy."

Không quan tâm y khách sáo hay thật lòng, Sở Yến đều vui. Tại vì Mục Ni lúc nào cũng lải nhải bên tai hắn chỉ có đàn bà con gái mới ăn mặc như vậy, thật sự là phụ cái vẻ ngoài đẹp mã của gã.

Thiện cảm của Sở Yến với Liễu Tĩnh Thủy lại tăng, tiếp tục bàn chuyện hương liệu với y.

Liễu Tĩnh Thủy bị cảm nhẹ, bệnh cũng mau khỏi, qua hai ngày đã trở về lưng ngựa, trong xe chỉ còn lại Sở Yến.

Thiếu một vị tri âm cũng không làm Sở Yến nhàm chán, chỉ vì một món trang sức mà hắn cũng có thể ngồi nhìn ngắm cả ngày trời không biết mệt.

May là hồ Tinh Nguyệt cách mười hai núi không xa, hắn cũng không cần tự kỷ lâu.

Học viện Ẩn Sơn ở phía Tây đỉnh núi thứ nhất của Phục Loan Ẩn Hộc, đoàn người đi từ đông bắc đến, đi về phía tây nam càng gần Phục Loan Ẩn Hộc, đường đi càng gần càng trở nên rộng thoáng.

Công lao này là của học viện Ẩn Sơn, để tiện cho người của học viện thuận tiện ra vào đã tìm một lượng lớn nhân vật lực san bằng đường núi.

Mấy trăm năm trước, học viện Ẩn Sơn chỉ là một lớp học nhỏ, có vài đệ tử, sau khi được triều đình khâm thưởng biển vàng, quyên rất nhiều tài của vào đây, vài năm sau học viện nổi tiếng, trở thành học phủ tiếng tăm lẫy lừng.

Sau này người man phương Bắc xâm lấn, hai nước giao chiến, học viện Ẩn Sơn có một vị Phong tiên sinh văn võ song toàn.

Phong tiên sinh lòng mang thiên hạ, không đành lòng nhìn dân chúng lầm than, chịu khổ chiến loạn, gác lại bút nghiêng, cầm lên binh đao, tới biên quan nhập ngũ.

Từ một binh lính nho nhỏ tấn tới chức hầu.

Rong ruổi lưng ngựa cả đời, lúc về già, ông trở lại học viện, đem tuyệt học suốt đời truyền lại. Từ đó về sau người trong học viện Ẩn Sơn đều học võ kiêm văn, dần dần trở thành một trong những môn phái lớn trong giang hồ.

Mấy trăm năm qua đi, người từ học viện ra, không làm quan lớn cũng là người làm ăn lớn, không thì cũng là hiệp khách tiếng tăm trên giang hồ.

Những người này sau khi thành công cũng không quê nơi đất tổ, bởi vậy học viện Ẩn Sơn có bao nhiêu là thế lực âm thầm ủng hộ, không hề lo lắng về tiền tài.

Khi Sở Yến xuống xe ngựa, nhìn cổng lớn của học viện, hắn còn tưởng mình hoa mắt.

Cái này mà cổng học viện à, còn tưởng là cổng trời nữa chứ.

Núi cao mây phiêu đãng, đình đài lầu cát nằm giữa, đỏ tím đan xen, nước trong, cây xanh, đan vào nhau tạo thành một bức Giang Nam đẹp đẽ tinh tế nhưng lại có chút lạnh lẽo xuất trần.

Trước cổng có vài tên đệ tử học viện đứng yên chờ đợi từ sớm, đồng phục đồng nhất trắng như tuyết, áo mũ gọn gàng, ngăn nắp, hông đeo trường kiếm.

Thấy đám người Liễu Tĩnh Thủy, cả bọn tiến lên hành lễ, Liễu Tĩnh Thủy và hai tỷ đệ nhà họ Giang cũng đáp lễ.

Sở Yến thấy bọn họ hành lễ, cảm thấy bản thân không thể đứng không, đặt tay phải trước ngực, đầu cúi lưng khom, đây là lễ của Tây Vực.

Mặc kệ người Hán có hiểu ý nghĩa của lễ này hay không, dù sao phải làm hắn mới thấy dễ chịu.

Xong lễ, một người dẫn đầu đám đệ tử nói: "Cung nghênh Liễu tiên sinh, Giang tiểu thư, Giang công tử..."

Người kia hơi dừng, thấy bên cạnh Liễu Tĩnh Thủy có một người mặc đồ đỏ, ăn mặc không giống người Trung Nguyên, cạnh bên còn có vài người tộc Hồ, có chút kỳ quái.

Không biết thân phận, đối phương không dám tùy tiện mở miệng.

"Người là này thiếu cung chủ Hoán Hỏa cung ở Tây Vực, Sở thiếu cung chủ." Liễu Tĩnh Thủy cười nhạt nói "Không cần đi theo, về học bài đi, lát nữa ta sẽ đến Kiếm Lư."

Đệ tử kia vuốt cằm nói: "Vậy đệ tử cho người đến Kiếm Lư báo với Hàn công tử một tiếng."

"Ừ." Liễu Tĩnh Thủy gật đầu, kêu người sắp xếp ba chiếc xe ngựa của Sở Yến xong rồi dắt đám người đi dạo.

Sở Yến đi bên cạnh bọn họ, ngửi được một mùi hương nhẹ nhàng, tươi mát lại thoải mái, so với mùi hương trầm nhẹ trên người Liễu Tĩnh Thủy thì hơi khác.

Thấy bọn họ chú ý chi tiết này, Sở Yến buồn bực trong bụng.

Thực tế đây là tác phong đồng nhất của học viện Ẩn Sơn. Học viện răn rằng "Tiên học lễ hậu học văn" cho nên người ở đây rất quan trọng vẻ ngoài, nhìn qua có vẻ đơn giản nhưng thực sự rất chú trọng.

Việc Liễu Tĩnh Thủy mỗi ngày đổi hương liệu cũng giống việc Sở Yến mỗi ngày phải thay đồ và trang sức thôi.

Khi đến Tề Hiện lâu nơi học tập và luyện thư pháp hằng ngày, mấy đệ tử kia tạm biệt trở về lâu.

Liễu Tĩnh Thủy muốn sắp xếp chỗ ở cho bọn họ ổn thỏa, ai ngờ vừa đến một góc trong lâu truyền tới loạt âm thanh ồn ào, trận ầm ĩ không hề phù hợp với nơi này, vốn là nơi các đệ tử học tập thì phải yên tĩnh mới đúng.

Trận náo loạn này có hơi lớn, Giang Phù Nguyệt cười hỏi: "Có chuyện gì vậy? Ai lại dám náo loạn ở nơi này?"

Giang Phù Ngọc tiếp lời: "Liễu đại ca, bọn họ mới dở nhà à?"

Liễu Tĩnh Thủy cười không được mà khóc cũng không xong, trên mặt toàn là bất đắc dĩ: "Thứ lỗi vì tiếp đón không chu đáo, ta vào xem xem có chuyện gì."

Y lướt đi như một cơn gió, không để lại tiếng động nào, rõ ràng không gấp gáp nhưng mới chớp mắt đã thấy đi tới chỗ ồn ào kia.

Trên hành lang có một đệ tử tầm mười mấy tuổi, mặc đồ trắng, hối hả chạy ra ngoài, nhìn thấy Liễu Tĩnh Thủy thì hoảng sợ hành lễ vấn an, sau đó lại xoay người chạy như bay quay trở lại phòng học.

"Im! Im! Im! Mau câm miệng, tiên sinh tới kìa."

Nhưng Liễu Tĩnh Thủy đã nghe rõ mồn một trận ồn ào kia.

Khi y đẩy cửa vào, bên trong đã yên lặng như tờ, không một tiếng động.

Đám nhóc mười mấy tuổi trong tay cầm sách đọc rất chăm chú, còn cau mày như tự hỏi, nhìn qua còn không biết là giả hay thật.

Liễu Tĩnh Thủy quét một vòng, nheo mắt lại hỏi: "Sao lại thiếu một đứa?"

"Tiên sinh, hắn... hắn đi thay quần áo."

Liễu Tĩnh Thủy bình tĩnh nói: "Cả đám ngày mai tới chỗ Kỷ tiên sinh."

Nói xong cả đám nhóc đồng loạt hút khí, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, y xoay người rời khỏi, vừa ra khỏi cửa đã nghe tiếng vang nhỏ.

Âm thanh như có kim ngân ngọc thạch rơi xuống, gần đây y hay nghe thấy âm thanh này, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh một người.

Vừa đi ra, quả nhiên thấy Sở Yến đồ đỏ xinh đẹp tươi mát đứng bên ngoài.

Không biết sao Sở Yến lại theo tới đây, đang khom khom người, Liễu Tĩnh Thủy không biết hắn đang làm gì.

"Cẩn thận tí." Sở Yến nói, vươn tay hướng xuống đất.

Liễu Tĩnh Thủy di chuyển tới trước, mới thấy một đứa bé khi nãy bị góc áo hắn che mất.

Vừa thấy khuôn mặt này, chính là đứa trẻ không có mặt trong phòng học khi nãy, chắc là gấp gáp chạy về, vội tới nỗi ngã lăn quay.

Đứa nhỏ chưa từng gặp Sở Yến, nhìn hắn ăn mặt kỳ quái, ánh mắt có chút cảnh giác.

Lúc Liễu Tĩnh Thủy đi ra, mới dám nắm lấy tay hắn, nhỏ giọng nói 'cảm tạ', hướng về phía Liễu Tĩnh Thủy hành lễ.

"Mau trở về." Liễu Tĩnh Thủy nói.

Nghe y nói vậy, đứa nhỏ ngừng hành lễ, nhanh chóng xông vào phòng học.

Sở Yến xoay người, chạm tới ánh mắt của y, trong khi y còn đang tự hỏi hắn theo tới đây làm gì, chỉ thấy Sở Yến vươn tay ra, bên trong có một cầu hương nhỏ làm bằng vàng.

"Cầu hương của ngươi rớt này."

Liễu Tĩnh Thủy nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện cầu hương bên hông mình đã biến đâu mất.

Thì ra là nhặt được cầu hương của mình nên đuổi theo?

"Mùi của ngươi hôm nay hơi khác... Ngươi bỏ cái gì vào vậy? Ta chưa từng ngửi thấy mùi hương như vậy bao giờ." Cặp mắt Sở Yến trong suốt như gương, ý cười nồng đậm.

Hương thơm trên người Liễu Tĩnh Thủy tuy rằng mỗi ngày đều khác nhau, nhưng có cùng một đặc điểm, đó là trầm tĩnh, hoặc là dịu dàng trầm tĩnh, hoặc là trong trẻo lạnh lùng trầm tĩnh, nhưng mùi hương hôm nay, rất khác, cũng rất đặc biệt. Trầm tĩnh nhưng lại có chút ít ngọt, cảm giác rất khó hình dung. Giống như là... dụ dỗ?

Không đúng, miêu tả gì kì cục vậy.

Khí chất chính trực trên người nam nhân này nồng như vậy, sao có thể liên quan tới ba cái dụ dỗ yêu ma linh tinh gì chứ? Không lẽ mũi mình có vấn đề.

Nhưng mà... mùi hương này đúng là rất dụ người... Hắn cảm thấy có chút nghiện, muốn ngửi mãi.

Sau khi nghe hắn hỏi, mặt Liễu Tĩnh Thủy có chút thay đổi, giống như bị người đụng tới chỗ đau.

Nhưng chỉ thoáng chốc đã trở lại như thường, y chớp mắt, dịu dàng cười rộ lên đáp.

"Bí mật."

Liễu Tĩnh Thủy nhìn Sở Yến, bởi vì thấy hắn cười, ma xui quỷ khiến thế nào y cũng cười theo.

Khẽ cười nhận lại cầu hương từ trong tay Sở Yến.

Sở Yến nghe đáp án, có chút không vui, nhỏ giọng thì thầm: "Có gì hay mà không chịu nói chứ."

Không phải là phối chút hương liệu thôi sao, có gì mà bí mật không muốn ai biết chứ.

Người kia hình như không biết hắn đang không vui, xoay người muốn xuống lầu.

Sở Yến đuổi theo, vạt áo bay bay, trang sức trên người va vào nhau phát ra tiếng leng keng nho nhỏ.

Xử lý xong đám nhóc không an phận, Liễu Tĩnh Thủy dẫn bọn họ đến chỗ ở nghỉ ngơi một lát, bảo Sở Yến đem vòng cổ tới Kiếm Lư.

Sở Yến nhìn cái vòng cổ đã mấy ngày không được lộ diện dưới ánh mặt trời của mình, tâm trạng rất tốt.

Rốt cuộc cũng tới ngày này!